XtGem Forum catalog
Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324234

Bình chọn: 7.5.00/10/423 lượt.

ý đi với Bí Đỏ ra sân bay đón cậu ấy, còn phải mang Bối Bối theo.

Cũng không biết là ngủ được bao lâu, tôi mơ màng nghe Bối Bối muốn uống

nước. Tôi ngồi dậy mở đèn, đi rót nước. Lúc trở lại thì thấy con bé đang khóc lớn, tôi nghĩ chắc con bé đang nhớ mẹ. Tôi ôm Bối Bối vào lòng, vỗ nhẹ lưng con bé nhưng nó lại càng khóc lớn hơn, luôn miệng đòi “Mẹ”.

Tôi đem hết mọi cách ra nhưng vẫn không thể dỗ nó được, nhìn con bé khóc đến co quắp cả người, tôi cảm thấy thật đau lòng, nước mắt rơi xuống.

Tiếng khóc của Bối Bối làm A San tỉnh giấc, cô ấy khoác áo khoác đi tới.

“A Băng, có chuyện gì vậy? Bối Bối xảy ra chuyện gì?”

“Muốn mẹ.” Tôi vừa nói, nước mắt lại rơi xuống.

“Bối Bối không khóc, không khóc. A Băng, chị gọi điện hỏi ba của Bối Bối xem có cách nào để dỗ con bé không, em ôm nó ra ngoài phòng khách một

chút.” A San lấy áo khoác ngoài của tôi bọc cho Bối Bối rồi bế nó ra

ngoài.

A San ôm Bối Bối đi tới lại đi tới trong phòng khách, vừa dỗ Bối Bối vừa hát một bài đồng dao cho con bé nghe.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Thanh Hoa nhưng anh lại tắt máy. Người

đàn ông này chắc không nghĩ đến việc nửa đêm tôi sẽ gọi điện cầu cứu

anh.

Suy nghĩ một lúc, tôi tìm số điện thoại của La Tiểu Mạn gọi cho cô ấy, vừa reng một tiếng là cô ấy liền bắt máy.

“Lạc Băng, có chuyện gì?” Giọng nói của La Tiểu Mạn rất tỉnh táo, cho thấy đã trễ thế rồi mà cô ấy vẫn chưa ngủ.

“Tiểu Mạn, là vậy, Bối Bối đang ở chỗ tớ...”

“Bối Bối ở chỗ cậu? Lãnh Thanh Hoa đâu? Lãnh Thanh Hoa đi đâu rồi hả?” La Tiểu Mạn có chút kích động.

“Tiểu Mạn, cậu nghe tớ nói trước, anh Lãnh đi công tác rồi, bảo mẫu nhà cậu

thì đang nghỉ phéo nên anh ấy mới nhờ tớ chăm sóc Bối Bối. Bây giờ con

bé đang khóc, tớ gọi điện để hỏi cậu xem bình thường Bối Bối khóc thì dỗ bằng cách nào?”

“Nhà cậu ở đâu? Tớ lập tức đến nhà cậu.”

Nghe tiếng khóc của Bối Bối không hề giàm đi, tôi nói địa chỉ nhà mình cho cô ấy biết.

Có thể là con bé khóc mệt nên không đợi mẹ đến đã ngủ thiếp đi. Tôi vốn

định gọi điện thoại nói La Tiểu Mạn không cần tới nữa nhưng suy nghĩ một chút, có lẽ cô ấy cũng đang trên đường đến đây. Không cho cô ấy tới, cô ấy cũng không yên lòng.

“A Băng, cuối cùng con bé cũng ngủ rồi.” A San nhẹ nhõm nói.

Tôi muốn ôm Bối Bối vào giường nhưng vừa chạm vào thì nó đã ghì chặt lấy

tay tôi. Tôi sợ con bé lại tỉnh nên không dám nhúc nhích.

“A San, em ngủ đi, em cũng mệt rồi.” Tôi nói với A San.

“Không sao, bây giờ em cũng tỉnh rồi, không ngủ được, em ngồi đây với chị

vậy.” A San nói rồi đi lấy một cuốn tạp chí thời trang ngồi xuống xem.

Một lúc sau, La Tiểu Mạn đã tới đây.

“Bối Bối.” La Tiểu Mạn thấy Bối Bối đang ngủ say, hạ thấp giọng kêu, chạy tới ôm con bé vào lòng.

Tôi đứng dậy rót nước cho cô ấy.

“Mới vừa khóc xong mệt quá nên ngủ rồi.” A San khép tạp chí lại nói với La Tiểu Mạn.

Tôi đặt ly nước trước mặt La Tiểu Mạn, ngồi xuống cạnh cô ấy. Đôi mắt cô ấy hơi đỏ, nhìn Bối Bối nói: “Anh ta đi công tác sao không nói cho tớ

biết, để tớ về nhà trông Bối Bối. Tại sao anh ta lại độc ác như vậy.”

Tôi không đồng ý với câu này của cô ấy. Trong lòng lại nghĩ, lúc cô ở bên

ngoài lăng nhăng có nghĩ đến con gái không? Bây giờ lại nói Lãnh Thanh

Hoa độc ác. Chỉ là người ta luôn dễ dàng bỏ qua lỗi lầm của bản thân.

“Nên bế Bối Bối vào giường ngủ, ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh.” Nghe tôi nói câu đó, La Tiểu Mạn đứng dậy ôm Bối Bối vào giường.

La Tiểu Mạn đi ra nhìn thấy tôi không nói lời nào, chỉ cúi đầu nói: “Tớ

biết tớ làm sai, tại sao anh ấy không cho tớ cơ hội chuộc lỗi? Tại sao

anh ấy lại nhẫn tâm nhìn Bối Bối chịu khổ? Tại sao…”

“Tiểu Mạn,

đàn ông đều không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội, huống chi lúc đầu anh Lãnh vì Bối Bối mà tha thứ cho sự phản bội của cậu nhưng cậu lại luôn

miệng nói yêu người đàn ông kia, muốn ly hôn với anh ấy, đây là sự nhục

nhã đối với một người đàn ông, cậu biết không?” Tôi trực tiếp nói ra,

giọng nói có chút tức giận.

Có vài phụ nữ sống trong sung sướng

mà lại không biết, cứ ra ngoài bắt cá hai tay. Lúc họ ra ngoài ngoại

tình tại sao lại không nghĩ đến chồng của họ sẽ không cho họ cơ hội

chuộc lỗi. Những người này cuối cùng cũng chỉ là những kẻ đáng thương.

Đáng tiếc, có nhiều người lúc đang ở dưới thân người khác rên rỉ thì

luôn nghĩ: Tôi sẽ không bao giờ có kết cục như vậy.

“Lạc Băng,

từ trước đến giờ tớ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phản bội anh ấy,

cuộc sống của tớ rất đơn giản nên luôn cảm thấy việc này rất xa vời. Cho đến một ngày tớ thật sự làm vậy tớ mới hối hận. Tớ hi vọng anh ấy có

thể cho tớ thêm một cơ hội, chỉ cần không phải rời xa Bối Bối chuyện gì

tớ cũng có thể làm được. Lạc Băng, cậu là bạn của anh ấy nhiều năm, cậu

khuyên anh ấy một tiếng giúp tớ, đừng ly hôn có được không? Có lẽ anh ấy sẽ nghe lời cậu.”

La Tiểu Mạn đánh giá tôi quá cao. Chính bởi

vì là bạn bè của Lãnh Thanh Hoa nhiều năm, tôi biết, lần này kết cục đã

định. Chỉ cần anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi? Nếu

không năm đó sẽ không tập đi xe đạp đến nỗi trật khớp. Nếu không phải

tay