
ốn chơi nữa. Tôi nghĩ hôm nay là chủ nhật nên dẫn con bé ra ngoài đi
dạo.
“Bối Bối, muốn dì dẫn con đi đâu chơi?” Tôi vừa sờ khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của con bé vừa hỏi.
“Dì Lạc, dẫn con đến khu vui chơi thiếu nhi được không? Ở nhà trẻ, các bạn
đều nói ở đó chơi rất vui nhưng ba không có thời gian dẫn con đi.” Giọng nói non nớt của Bối Bối làm tôi đau lòng, tôi thật sự không hiểu tại
sao La Tiểu Mạn lại muốn phá hủy gia đình này, muốn tổn thương Bối Bối.
Chủ nhật ở khu vui chơi thiếu nhi, khắp nơi đều có tiếng cười của bọn trẻ.
Lúc đầu Bối Bối thích chơi cầu trượt rồi ngồi phi thuyền, sau đó là cáp
treo, nhảy dây… Cuối cùng có một bạn nhỏ chơi thả diều, Bối Bối cũng
muốn chơi.
Tôi nghĩ bé gái đều thích bươm bướm nên tính mua một
con diều hình bươm bướm, ai ngờ Bối Bối lại thích chim ưng. Vậy thì mua
chim ưng, tôi nhìn con chim ưng đen thui kia chẳng thấy đẹp chỗ nào. Mắt thẩm mỹ của Bối Bối thật là kém quá đi, nhưng mà làm sao có thể so sánh tôi với con bé chứ, hai người ở hai độ tuổi khác nhau. Nhưng tôi vẫn
không nhịn được mà hỏi con bé, con chim ưng này đẹp chỗ nào.
Bối Bối chớp chớp đôi mắt to nói: “Dì ở nhà trẻ nói, chim ưng bay cao nhất, xa nhất.”
Tôi đang thầm khen Bối Bối thật là có chí lớn thì con bé lại nói tiếp: “Bay cao lại bay xa, có thể bay tới chỗ mẹ.”
Lời nói ngây thơ của Bối Bối làm tôi rơi nước mắt. Nếu Lãnh Thanh Hoa và La Tiểu Mạn nghe thấy lời này, bọn họ sẽ nghĩ sao?
Bối Bối không biết thả diều, dạy rất nhiều lần nhưng con bé vẫn không làm
được. Vì con bé còn quá nhỏ không chạy nhanh được nên con diều không bay lên nỗi. Vì vậy tôi thả diều thay con bé rồi cho nó cầm dây diều, như
vậy nó sẽ rất vui vẻ.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, chim ưng của Bối Bối mới bay được một chút đã vướng vào cành cây.
Tôi nhảy lên lấy nhưng không tới, cầm dây diều kéo cũng không được. Bối Bối thấy tôi không lấy được con diều thì ngồi phịch xuống đất òa khóc.
“Bối Bối đừng khóc, dì mua cho con con khác, có được không? Bối Bối ngoan, đừng khóc.”
“Không muốn! Con muốn chim ưng của con.” Bối Bối không chịu nhượng bộ.
“Bối Bối ngoan, con chim ưng kia dì không lấy xuống được, dì mua một con
khác cho con, có được không?” Tôi chỉ vào người bán diều, dụ dỗ con bé.
Tôi còn chứa nói dứt lời thì Bối Bối lại càng khóc to hơn: “Con chỉ muốn con diều của con, con diều của con…”
Trời ạ, tại sao Bối Bối lại cố chấp giống Lãnh Thanh Hoa thế? Tôi thật sự
hối hận khi còn bé không học leo cây với Bí Đỏ. Lúc còn nhỏ cô ấy cứ như con khỉ leo qua leo lại bị người lớn mắng rất nhiều lần. Cho đến bây
giờ bản lãnh ấy cũng không hề giảm sút.
Tôi liếc nhìn con diều
hình chim ưng nằm trên cây, không nghĩ ra được cách gì để lấy nó xuống.
Bối Bối càng khóc càng to, tôi tính bế nó đi khỏi đây, không nhìn con
diều nữa không chừng Bối Bối sẽ quên nó. Lúc này, một người đàn ông trèo lên lấy con diều rồi nhảy xuống.
Tôi không ngờ Lâm Quốc Đống
lại leo cây giỏi đến thế. So với bộ dạng như con khỉ của Bí Đỏ thật là
một trời một vực. Hôm nay anh mặc áo jacket, quần jean và mang giày thể
thao. Nhìn trẻ hơn nhiều so với khi mặc âu phục. Dưới ánh nắng mặt trời
anh lại càng đẹp trai hơn, thì ra đàn ông đẹp trai khi mặc đồ gì cũng
tỏa sáng như nhau.
“Dì Lạc!” Là giọng nói của Kỳ Kỳ. Tôi quay đầu lại, quả nhiên là thấy Kỳ Kỳ đang cười rất rạng rỡ. Cô bé mặc chiếc váy màu vàng nhạt và cái quần màu hồng. Chân mang đôi giày màu trắng, tếch
hai bím tóc. Trong tay cô bé là một con diều hình bươm bướm.
Lâm Quốc Đống dẫn Kỳ Kỳ theo, tôi hết nhìn đông rồi nhìn tây vẫn không thấy mẹ Kỳ Kỳ đâu.
Bối Bối lấy được diều lập tức cười rộ lên, khen chú thật giỏi, bỏ tôi sang
một bên. Còn nhỏ như vậy mà đã biết nịnh bợ người khác chắc chắn là bị
Lãnh Thanh Hoa ảnh hưởng.
Tôi ngồi xổm người xuống vừa chùi nước mắt trên mặt Bối Bối vừa nói: “Bối Bối, sao không cám ơn chú đi con.”
Bối Bối ngọt ngào nói: “Chú thật lợi hại, cám ơn chú.”
Kỳ Kỳ lớn hơn Bối Bối một chút, cô bé vừa nhìn thấy Bối Bối thì rất thích, liền nắm tay Bối Bối chạy đi chơi.
Tôi nhìn Lâm Quốc Đống nói: “Chủ tịch Lâm, thật trùng hợp, anh cũng dẫn Kỳ
Kỳ đến đây chơi sao. Hôm nay tôi cũng phải làm bảo mẫu cho con của bạn
tôi.”
“Có người bảo mẫu như em, anh cũng muốn thuê để chăm sóc cho Kỳ Kỳ.” Lâm Quốc Đống trêu ghẹo nói.
“Chủ tịch Lâm, anh thật sự là một người ba tốt. Chủ nhật nào cũng dẫn con
gái đi chơi. Anh rất bận rộn mà vẫn có thể làm được thế, thật là hay.”
Tôi thật lòng khen Lâm Quốc Đống.
Nghe lời này của tôi, Lâm Quốc
Đống nhìn bóng dáng nho nhỏ của Kỳ Kỳ dịu dàng nói: “Kỳ Kỳ thích chơi
thả diều nhất, có bận đến mấy thì cũng phải dẫn con bé đi chơi, nếu
không con bé này sẽ bày mưu tính kế với anh, anh làm sao chịu nổi.”
Kỳ Kỳ và Bối Bối rất nhanh liền thân thiết với nhau, hai đứa cùng nhau
chơi thả diều. Tôi dẫn con bé đi từ sáng đến giờ, quả thật rất là mệt
nhưng con bé lại không mệt chút nào, cứ chạy nhảy suốt.
Tôi và Lâm Quốc Đống ngồi xuống thảm cỏ, anh lấy ra một cái máy chụp hình.
Tôi nhìn cái máy chụp hình của a