
anh không khỏe thì sẽ không cần mời huấn luyện viên cho La Tiểu Mạn.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của La Tiểu Mạn, tôi thở dài nói: “Tiểu
Mạn, cậu cũng biết anh Lãnh một khi đã quyết định chuyện gì sẽ khó thay
đổi được. Hơn nữa chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng anh ấy. Nếu
như hai người có hòa hợp lại thì sau này sẽ thế nào? Chỉ cần một cử chỉ, một động tác của cậu cũng có thể làm anh ấy bộc phát, cậu muốn Bối Bối
lớn lên trong hoàn cảnh đó sao? Mặc dù người ta thường nói khuyên hợp
không khuyên tan nhưng đây lại là chuyện cả đời…” Là một người từng
trải, tôi thực lòng khuyên Tiểu Mạn nhưng tôi không biết cô ấy hiểu được bao nhiêu. Tôi đã từng đi qua những ngày ấy nên tôi biết, cho dù có cột chung hai người lại một chỗ thì cũng không thể nào quay lại như trước
đây.
Tôi hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng ảm đạm của
La Tiểu Mạn. Tôi càng nói sắc mặt cô ấy càng nặng nề. Đến lúc cô ấy muốn khóc tôi mới ngừng lại, thôi, không nói nữa, cô ấy có vượt qua được
không là chuyện của cô ấy, tôi không có quyền lên tiếng.
Cơn gió
mùa xuân se lạnh thổi vào phòng, Bối Bối đang ngủ ngon lành, La Tiểu Mạn thất thiểu ra về. Tôi đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng đêm tĩnh mịch ở
bên ngoài.
Vì sao trong căn nhà này không ai có được hạnh phúc.
Hôm sau Bí Đỏ tới đón tôi và Bối Bối, chúng tôi cùng nhau ra sân bay. Không ngờ còn chưa kịp đón Cà thì đã thấy Lưu Thiếu Ngôn.
Hắn ta mặc âu phục thẳng thớm đi về phía chúng tôi. Hắn đang ra vẻ, hắn càng ra vẻ tôi càng thấy nhàm chán.
Bối Bối biết Lưu Thiếu Ngôn, con bé dùng giọng nói non nớt của mình gọi chú Lưu khi hắn còn đang ở đằng xa.
Lưu Thiếu Ngôn cười hả hê chào hỏi chúng tôi: “Đều ở đây cả à, thật trùng
hợp. Anh mới từ Thượng Hải về đây, cùng uống một ly cà phê nhé?”
Tôi vốn định từ chối thì Bí Đỏ lại lấy tay chọt tôi, thay tôi trả lời: “Ai
da, thì ra là Thiếu Ngôn, từ xa tôi đã cảm thấy người này trông rất quen nhưng lại không nhớ ra là ai, nếu trùng hợp thế thì ngồi nói chuyện một chút đi.”
Vì vậy bốn người chúng tôi cùng nhau đi vào tiệm cà phê ở sân bay.
Lưu Thiếu Ngôn khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi nói: “Lạc Băng, gần đây sống có tốt không?”
Tôi lắc lắc ly cà phê trong tay, lạnh lùng nói: “Rất tốt.”
Hắn cười ha ha, nói: “Lạc Băng, đúng là một đáp án quá chuẩn, chồng cũ hỏi
em sống có tốt không? Em nhất định phải trả lời rất tốt có đúng không?”
Tôi thật sự muốn cầm ly cà phê trong tay tạt vào mặt hắn. Nhưng tôi cố kìm
nén, mặt không biến sắc nói: “Giày mang trên chân mình chỉ có mình mới
biết là hợp hay không. Trước kia tôi có một đôi giày cứ nghĩ là nó tốt
nhất không chịu ném đi. Nhưng từ sau khi ném nó đi, tôi mới biết trên
đời này còn có nhiều đôi giày thích hợp hơn nó.”
Lời nói của tôi làm hắn sửng sốt. Bí Đỏ không có nghe chúng tôi đang nói gì, cô ấy vừa
dụ dỗ Bối Bối vừa không ngừng nhấn di động, nhìn tốc độ bấm máy của cô
ấy, tôi biết ngay là cô ấy đang chiêu binh mãi mã.
Nếu Bí Đỏ đang chuẩn bị thì tôi cũng phải dành cơ hội cho cô ấy làm đạo diễn. Nói
không chừng khi cô ấy vui vẻ sẽ tặng tôi cái gì đó.
Tôi nói chuyện phiếm với Lưu Thiếu Ngôn, chờ viện binh của Bí Đỏ đến.
Nhưng tôi và hắn không có gì để nói với nhau nên tôi đành hỏi: “Anh và Ninh
Ninh gần đây có khỏe không? Ba mẹ anh, em gái anh vẫn khỏe chứ?”
Trên mặt hắn thoáng qua một tia khác thường nhưng đã biến mất rất nhanh, ngay sau đó cười vui vẻ nói với tôi: “Cũng khỏe.”
“Vậy tính chừng nào sinh con?” Tôi thừa nhận, tôi chính là muốn hỏi cái này, cho dù bị mọi người phỉ nhổ, tôi cũng muốn hắn nói đến chuyện con cái.
Rất nhiều đêm tôi từ trong mộng tỉnh lại, tôi mơ thấy con tôi khóc lóc
tìm mẹ. Nó rõ ràng ở ngay trước mặt nhưng tôi lại không thể nhìn rõ mặt
nó. Càng lúc nó càng cách xa tôi cho đến khi tôi hét toáng lên thì mới
biết đó chỉ là mơ.
Lưu Thiếu Ngôn cười cười, nói: “Ninh Ninh còn nhỏ, tính qua mấy năm nữa mới nói đến chuyện này.”
Bí Đỏ đột nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Lạc Băng, bạn trai của cậu sao còn chưa tới?” Tôi sợ run lên, nhìn Bí Đỏ, Bí Đỏ liếc mắt đưa tình nhìn
tôi. Tôi liền hiểu ra cô ấy muốn làm gì. Lúc này điện thoại của Lưu
Thiếu Ngôn reng chuông, lúc hắn nhận điện thoại chúng tôi cũng có thể
nghe được giọng nói của Triệu Ninh Ninh. Bí Đỏ dùng giọng nói quãng tám
của mình hét lên: “Lạc Băng, tớ nói này Lạc Băng” cố ý đem hai chữ Lạc
Băng nói lớn lên, sau đó lại hạ thấp giọng nói: “Rốt cuộc còn phải đợi
bao lâu nữa bạn trai cậu mới tới?”
Lưu Thiếu Ngôn cau mày nhìn Bí
Đỏ, lại nói “Trở về rồi nói tiếp” liền cúp điện thoại. Tôi khẳng định
Triệu Ninh Ninh đã nghe được hai chữ Lạc Băng, Lưu Thiếu Ngôn vừa xuống
máy bay đã ở chung một chỗ với vợ cũ, hắn phải về nhà giải thích với
Triệu Ninh Ninh rồi.
Lúc Lưu Thiếu Ngôn muốn đứng lên đi thì Cà
đã tới, phía sau còn một người đàn ông giúp cậu ấy xách hành lý, tôi
biết ngay là Bí Đỏ gọi cậu ấy đến đây.
“Băng Băng, Bí Đỏ, chờ lâu không.” Cà nói.
“Anh Lưu?” Cà nhướng mày “Thì ra anh cũng ở đây.”
Lưu Thiếu Ngôn mất tự nhiên cười cười, nói: “Anh Cao, tôi cũng mới xu