
cho nên…” Tôi còn chưa nói hết câu thì một trận mưa
quả đấm đã ập đến.
Thật ra thì bọn họ cũng không dùng sức là
mấy, chỉ hơi đau một chút thôi, vai tôi bây giờ vẫn còn đau một chút.
Tôi và Tiểu Chi đi vào thang máy, cô ấy áy náy nói: “Lão đại, vừa rồi em không có chú ý nên ra tay hơi nặng một tí.”
“Thì ra người ra tay mạnh nhất là em.” Tôi hung tợn đến gần Tiểu Chu, lúc này cửa thang máy
mở ra, tôi thấy Thiếu Hoa đang đứng chờ tôi dưới đại sảnh. Tóc của Thiếu Hoa tóc dài rồi, dùng một cái kẹp kẹp tóc lại ở sau ót, áo sơ mi màu
trắng và chiếc vát màu xanh dương làm cô ấy thành thục hơn nhiều.
“Chị Lạc, em…” Thiếu Hoa vừa nhìn thấy tôi liền tiến tới gần.
“Thiếu Hoa, có chuyện gì sao?” Tôi nhìn xung quanh, cô ấy tới một mình.
“Chị Lạc, em tới tìm chị.” Thiếu Hoa nhỏ giọng nói, gương mặt chột dạ, giống như tìm tôi là chuyện rất mất mặt.
“Đi ăn cơm trước đi.”
Mưa đã không còn lớn nữa nhưng vẫn kéo dài mãi, vũng nước đọng lại trên nền xi măng chỉ cần dậm chân lên thì nước sẽ tràn ra. Tôi và Thiếu Hoa mỗi
người cầm một cây dù, nói chuyện phiếm: “Thiếu Hoa, gần đây em sao rồi?
Học đến đâu rồi?” Tôi quay đầu hỏi Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa đi tới bên cạnh tôi, nói: “Chị Lạc, em đã tốt nghiệp, bây giờ đang đi làm.”
“Phải ha, em cũng lớn rồi, bây giờ đang làm ở đâu?” Chỉ chớp mắt mà Thiếu Hoa đã tốt nghiệp đại học rồi.
“Trường Nhất Trung.”
“Không tệ lắm, dạy năm 2 đại học sao?”
“Không, em dạy cấp trung học cơ sở.”
“Bạn trai cũng ở lại thành phố à?” Tôi nhớ Thiếu Hoa có một người bạn trai.
“Khi tốt nghiệp anh ta đã về quê rồi.” Vẻ mặt Thiếu Hoa có chút mất mát, sau đó cô ấy nói “Trong lớp cũng có nhiều bạn chia tay vào lúc tốt nghiệp.”
Tôi nhớ Thiếu Hoa thích ăn món Hồ Nam nên tìm một quán ăn gần công ty ăn cơm Hồ Nam.
“Đầu cá sốt tiêu, đậu phụ khô Du Huyền, thịt xào. Thêm một món rau cải.” Tôi gọi những món mà trước kia Thiếu Hoa rất thích.
“Chị Lạc, hai chúng ta làm sao có thể ăn nhiều như vậy?” Thiếu Hoa nhắc nhở tôi.
Tôi cười cười, nói: “Thì ăn từ từ, nhìn em gầy chưa kìa, gần đây không ăn uống gì à? Đang giảm cân sao?”
“Không có, em mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm nên gặp rất nhiều áp lực, cơ thể mới gầy đi.”
“Không phải tại thất tình chứ?” Tôi chế nhạo Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa cúi đầu,
giống như bị tôi nói trúng. Sau đó từ từ hớp một ngụm trà, mới nói: “Chị Lạc, chúng ta nói chuyện về anh em một chút đi, có được không?” Lúc này Thiếu Hoa mới đi vào vấn đề chính, tôi đoán cô ấy muốn nói chuyện của
Lưu Thiếu Ngôn nhưng tôi không biết cô ấy sẽ nói chuyện gì nên gật đầu
nói “Được.”
“Chị Lạc, anh em lại ly hôn.” Thiếu Hoa từng câu từng chữ nói.
Tôi quả nhiên khiếp sợ khi nghe thấy lời này, không ngờ Lưu Thiếu Ngôn mới
kết hôn được một năm với Triệu Ninh Ninh đã ly hôn. Lòng tôi không khỏi
dâng lên một tia sảng khoái, từ lúc nào tôi lại hả hê khi người khác gặp nạn thế này?
Tôi ừ một tiếng, chuyện như vậy tôi tốt nhất không
nên xen vào. Thiếu Hoa tiếp tục nói: “Lần trước anh em bị người ta đánh, xương bên đùi phải bị bể nên… đã tàn phế rồi. Lúc anh em chữa bệnh
Triệu Ninh Ninh nói trong nhà không có tiền nên ba mẹ em liền đưa tiền
cho cô ta. Không ngờ cô ta lại len lén đem tiền về nhà mẹ ruột, chân anh em không thể khỏi hẳn, cô ta liền ly hôn. Cô ta quả thật không phải là
con người.” Thiếu Hoa nói tới chỗ này, bởi vì tức giận nên âm lượng có
chút cao, mấy người bên cạnh đều quay lại nhìn chúng tôi.
Mưa vẫn không dứt, thỉnh thoảng lại bắn lên cửa kính tạo ra vệt nước thẳng tắp như nước mắt.
Thiếu Hoa lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn với anh em,
Triệu Ninh Ninh đi theo một ông chủ lớn qua Hồng Kông. Cô ta là hạng
người dựa vào sắc đẹp mà đổi lấy tiền tài, đợi sau này cô ta già rồi, cô ta sẽ biết thế nào là hối hận. Em thật sự không hiểu, làm sao anh em có thể sống chung với cô ta. Anh em cũng không đi làm, anh ấy nói không
còn mặt mũi nào nữa. Ba mẹ em đón anh ấy về nhà, bây giờ ngày nào anh ấy cũng uống rượu, nói năng hồ đồ, người nào khuyên cũng không nghe, lúc
say rượu anh ấy thấy ai cũng kêu Lạc Băng.” Nói tới đây Thiếu Hoa nghẹn
ngào, lòng tôi cũng khó chịu, vốn là nghe nói hắn ly hôn, còn tưởng chỉ
giống như lần ly hôn trước. Dù sao hắn cũng từng là người tôi yêu suốt
chín năm, hôm nay hắn ra thế này, tôi làm sao có thể không có chút
thương cảm. Tôi đưa ngón trỏ ra, vẽ vòng tròn trên tường kính, trên đó
lưu lại dấu tay của tôi rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Chị Lạc,
nhà em cũng biết bây giờ muốn chị quay lại là chuyện không thể nào, ba
mẹ em cũng không có mặt mũi để gặp chị, bọn họ luôn trách mình làm sao
có thể sinh ra một đứa con trai xấu xa như thế. Nhưng em biết bọn họ vẫn luôn mong chị có thể đến thăm anh em một lần nhưng họ lại không có mặt
mũi để cầu xin chị. Nhà em luôn hy vọng chị có thể khuyên anh em đừng
buông thả như vậy nữa, ba mẹ em cũng đã lớn tuổi rồi, làm sao có thể
chịu đựng được chuyện này chứ.” Thiếu Hoa đã khóc không thành tiếng.
Tôi trầm mặc, không biết mình có nên xuất hiện trước mặt Lưu Thiếu Ngôn
không. Thiế