
u Hoa thấy tôi không nói gì nên kéo tay tôi cầu xin: “Chị
Lạc, em van chị, em van chị. Chỉ có chị mới có thể cứu được anh em. Bây
giờ anh ấy chỉ nhớ chị, em van chị.”
“Thiếu Hoa, chị…”
Thiếu Hoa dùng khăn giấy lau nước mắt, nói: “Thật ra thì anh em vẫn cảm thấy
có lỗi với chị. Anh ấy và Triệu Ninh Ninh kết hôn cũng không có được lời chúc phúc của gia đình, hôn lễ của bọn họ ba mẹ em cũng không tham gia. Một năm nay ba mẹ đối với anh em lúc mặn lúc nhạt, anh ấy rất buồn
nhưng Triệu Ninh Ninh lại không hiểu nỗi lòng của anh ấy. Cho nên hai
người cứ năm ngày là có ba ngày cãi nhau ầm ĩ. Bây giờ anh ấy vừa xảy ra chuyện cô ta cũng không an ủi lấy một câu mà đã chạy theo người
khác...”
…
Tôi theo Thiếu Hoa đến nhà Lưu gia thì trời đã
tối đen, mưa cũng đã tạnh nhưng đường thì vẫn còn ướt nhẹp. Gió đêm nhẹ
nhàng thổi qua, trong không khí truyền đến mùi hương của món sủi cảo từ
nhà ai đó, không biết là nhà ai đang sum họp đây?
Nhờ vào ánh
đèn đường tôi thấy được con đường mà ngày xưa tôi và Lưu Thiếu Ngôn vui
vẻ xách đồ nắm tay nhau đi về nhà. Ven đường còn có cây này, cỏ kia. Tôi cảm thấy mắt hơi cay cay, tại sao cho dù tôi có làm gì thì phần trí nhớ kia cũng không thể mất đi? Cảnh vật này làm tôi nhớ lại rất nhiều
chuyện xưa, ngày thường tôi luôn trách trí nhớ của mình không tốt nhưng
vào giây phút này, tôi lại hi vọng nó không cần phải tốt như thế, hãy
đem tất cả mọi thứ quên hết đi.
Toàn bộ đau thương chiếm cứ lấy lòng tôi.
“Chị dâu, cẩn thận một chút.” Thiếu Hoa cũng đắm chìm trong trong ký ức sao? Cô ấy gọi tôi là chị dâu.
Đứng trước cửa lớn của Lưu gia, tôi cảm thấy chân mình như nặng ngàn cân.
Rốt cuộc, tôi cũng bước vào cửa Lưu gia, ánh đèn thật chói mắt, Lưu
Thiếu Ngôn đang ngồi uống rượu trên sô fa. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn
tôi biết hắn đã không còn là Lưu Thiếu Ngôn. Người đàn ông trước mắt tôi cứ như chết rồi, mặt đầy râu, tôi không thể nào liên kết được người
trước mắt với Lưu Thiếu Ngôn của ngày xưa.
Lòng tôi chợt mềm
nhũn. Người đàn ông trước mắt và Triệu Ninh Ninh đã từng đâm tôi một
dao, giây phút này tất cả mọi hận thù bỗng biến mất.
“Lạc Băng,
em là Lạc Băng.” Lưu Thiếu Ngôn xộc xệch đi tới kéo tay tôi, tôi tưởng
hắn đã nhận ra tôi nhưng hắn lại xoay người, kéo tay Thiếu Hoa nói: “Lạc Băng, em là Lạc Băng.”
“Thiếu Ngôn.” Tôi kêu tên hắn, cố gắng gọi hắn tỉnh lại. Sắc mặt hắn chợt thay đổi, dùng tay ôm đầu, trong mắt là nỗi sợ hãi, đôi môi run run, quay ngược lại hai bước, ngập ngừng
nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà.” Lưu Thiếu Ngôn
khẽ nói, đi thẳng về góc tường. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng sẽ
nhìn thấy hắn trong bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay.
Tôi
không nói gì nữa, cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp. Tôi xoay người đi khỏi
Lưu gia. Đi trên con đường quen thuộc, ánh đèn trải dài trên mặt đường.
Tôi cảm thấy toàn thân như chao đảo, lòng như bị ngàn đao đâm vào, thì
ra khi nhìn thấy hắn thảm hại thì lòng tôi càng đau hơn khi nhìn thấy
hắn và Triệu Ninh Ninh sống vui vẻ bên nhau. Thì ra để hận một người,
lòng bạn cũng đau đớn không kém.
Tôi hối hận vì đã đến Lưu gia
với Thiếu Hoa, nếu như tôi không thấy bộ dạng bây giờ của Lưu Thiếu
Ngôn, ít nhất tôi vẫn còn giữ lại được hình dáng đẹp đẽ của hắn trong ký ức. Tôi đưa tay sờ mặt, tôi lại rơi nước mắt rồi.
Vùng ngoại ô
thật hoang vắng, nhà nào cũng giống nhà nào cứ giống như mê cung, tôi đi lòng vòng nãy giờ vẫn quay về chỗ cũ. Trời càng lúc càng tối, tôi đạp
lên một vũng nước, phát ra tiếng “lõm bõm”, trong lòng lại dâng lên một
nỗi lo lắng. Tôi kiên trì bắt mình đi về phía trước, không quay đầu lại.
Có lúc kiên trì tới cùng cũng không giúp được gì. Có một cái gọi là giác
quan thứ sáu, tôi cảm thấy có người luôn nhìn chằm chằm tôi.
Có người theo dõi tôi!
Lông măng toàn thân tôi dựng đứng cả lên, tôi không dám quay đầu lại, tôi
nghe nói vùng ngoại ô không được an toàn, ban ngày cũng có trộm cướp,
huống chi bây giờ là đêm khuya. Tôi sợ, chỉ hối tiếc sao mình không thể
sớm thoát ra khỏi cái mê cung này. Nhưng đã đi vào thì tôi chỉ có thể đi tiếp. Tim tôi đập mạnh như con thỏ chạy loạn, những phim kinh dị mà tôi đã xem lần lượt hiện ra trong đầu “Âm thanh đáng sợ” “The Ringu”… Càng
nghĩ càng sợ, trong ngõ hẻm chỉ có tiếng giầy cao gót của tôi.
Khi hai người đàn ông dữ dằn đứng trước mặt tôi, tôi hét lên một tiếng, tôi biết tôi đã gặp cướp rồi. Lòng tôi trừ sợ hãi vẫn chỉ có sợ hãi.
“Cô gái, phiền cô đem di động và tiền ra đây, chúng tôi không cướp sắc, cô
cứ yên tâm đi. Đừng có la lên, nếu không tôi sẽ rạch mặt cô.” Người cao
hơn vừa cười vừa lăm le con dao trong tay. Nụ cười ấy cứ như nụ cười
chuyên nghiệp của Bí Đỏ khi phục vụ khách hàng.
Tôi hiểu những
gì họ nói nhưng do sợ quá nên chân mềm nhũn, tay lụt lung tung rồi đem
cái ví tiền ra. Người cao to giật lấy cái ví, còn người thấp hơn thì
không kiên nhẫn nữa, giựt lấy cái túi xách của tôi rồi bỏ đi. Tôi ngốc
nghếch đứng tại chỗ, đây không phải là loại chuyện mà phim truyền hình
hay chiếu sao? Tại