
o rồi theo
Lý Nghiên ra cửa. Trên đường đi nghe Lý Nghiên kỳ thị người vô dụng như cô, còn
chưa gả cho người ta mà đã bị ăn sạch sẽ, hết cứu nổi rồi.
Hai người đến bar, Hùng Diệc Vĩ, cố Đình Hoà, Tống Tân
Thần và bạn gái anh ta đều đang đợi.
Giang Văn Khê thấy cố Đình Hoà như cách cả thế kỷ,
cảnh gặp nhau sáng sớm mùng Hai Tết đến nay vẫn còn đọng lại trong đầu. Hình
như anh trở nên tiều tuỵ hơn, dạo trước vô tình nghe Lý Nghiên nói anh như
không cần mạng sống nữa, suốt ngày chỉ biết công việc, tối nay khó khăn lắm mới
hẹn được anh ra đây.
"Lâu quá không gặp. Gần đây anh có ổn
không?", cô chủ động hỏi.
Cố Đình Hoà cười nhẹ: "Vẫn như cũ, còn em?".
Cô gật đầu: "Em cũng thế".
Mấy câu hỏi han khách sáo và xa lạ khiến không khí
giữa hai người bỗng đông cứng lại.
"Đang nói gì đấy? Vui không?", Hùng Diệc Vĩ
tay cầm chai bia, chạm vào chai bia của Cố Đình Hoà.
"Không có gì", Cố Đình Hoà vẫn giữ nụ cười
trên môi.
"Nào nào nào, chúng ta phải chúc mừng Tống Tân
Thần đã thoát khỏi giới quý tộc độc thân, bước vào nấm mồ hôn nhân." Hùng
Diệc Vĩ vừa dứt lời đã bị Tống Tân Thần và bạn gái đánh phủ đầu, suýt thì phải
ôm đầu lùi đi như chuột.
Mọi người đều giơ cao chai bia, chúc Tống Tân Thần và
bạn gái, cười đùa ầm ĩ, thời gian thoáng chốc đã đến mười hai giờ.
Giang Văn Khê khéo léo từ chối nhưng cố Đình Hoà vẫn
đòi đưa cô về.
Chiếc xe taxi dừng lại bên dưới, cố Đình Hoà trả tiền
rồi xuống xe.
Giang Văn Khê cũng xuống xe, đứng trước mặt Cố Đình
Hoà nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về".
Cố Đình Hoà nhìn cô chăm chú, mấp máy môi: "Anh
nghe Nghiên Nghiên nói đợt trước em đi S với anh ta?".
Cô ngẩn người rồi gật đầu: "Hôm mùng Hai chuyện
anh ám chỉ chính là chuyện đó phải không? Anh đã biết chuyện của anh ấy từ lâu,
nên mới bảo em tránh xa anh ấy, đúng không?".
Cố Đình Hoà cúi đầu, không nói gì.
Cô lại nói: "Đình Hoà, dù có ra sao thì em vẫn
cảm ơn anh, nhưng em tin anh ấy. Thế nên em vẫn muốn nhờ anh giúp em một việc.
Có thể giúp em lấy hồ sơ cụ thể vụ án mười năm trước không? Em muốn giúp anh ấy
lật lại vụ án này".
Cố Đình Hoà sờ tủi lấy hộp thuốc lá ra, nhưng anh dừng
động tác châm thuốc, kinh ngạc nhìn cô.
Giang Văn Khê thấy phản ứng của anh thì cắn môi, cười
khổ: "Em biết anh sẽ khó xử. Thôi, để em nghĩ cách khác".
"Không phải khó xử. Đã mười năm rồi mà anh ta
không lật lại, không cảm thấy rất có vấn đề sao?", Cố Đình Hoà không kìm
được, hỏi.
"Vấn đề anh nói em cũng từng nghĩ đến, nhưng em
vẫn tin anh ấy tuyệt đối không làm chuyện đó", ánh mắt Giang Văn Khê khiến
Cố Đình Hoà nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Được, anh giúp em, nhưng
anh có một yêu cầu, cho dù kết quả thế nào, xin em đừng để bản thân chịu tổn
thương".
Nhìn đôi mắt sâu và buồn bã của anh, cô lúng túng cụp
mắt xuống, gật đầu.
"Em về sớm nghĩ ngơi đi, chúc ngủ ngon", Cố
Đình Hoà quay người bỏ đi.
Cô nhìn theo bóng anh dần xa, thở dài rồi đi vào
trong.
Về đên nhà, đón tiêp Giang Văn Khê là một vòng
tay cuồng nhiệt.
Lạc Thiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai: "Cuối
tuần này anh theo em đến thăm mộ bố mẹ, tiện thể báo với hai cụ chuyện chúng ta
kết hôn".
"Hả?" Nhanh thế sao? Cô nhất thời không kịp
thích ứng.
"Chẳng lẽ em muốn bỗng một ngày nào đó, bụng to
vượt mặt mà kết hôn à?", anh nhướn mày, anh thì không ngại vấn đề này rất
thực tế, cô nhớ đến bài báo hai hôm trước có đăng một mẩu tin liên quan đến
việc dùng bao cao su nhưng vẫn có thai được, vội vàng gật đầu, đỏ mặt đáp:
"Vâng".
"Ngủ thôi, chơi muộn thế này mới về", anh
tức tối kéo tay cô vào phòng ngủ.
Cái tên ngang ngược này! Chiếm nhà của cô, chiếm
giường của cô, bây giờ chuyện cô về muộn cũng đòi quản. Oan nghiệt!
Nằm xuống giường, cô buồn ngủ đến nỗi sắp thiếp đi thì
bỗng nghe giọng anh: "Sau này bớt qua lại với tên cảnh sát kia đi, đêm hôm
khuya khoắt càng không cho hắn đưa em về nhà".
Cô mệt mỏi cố nhướn mi lên, tỏ vẻ phản đối.
Cuối tuần, Lạc Thiên đưa Giang Văn Khê đến nghĩa
trang.
Hai người ngồi trên thảm cỏ của khu Thảo Bình, chậm
rãi gấp bướm giấy.
Lạc Thiên thấy tên của mẹ cô trên bia mộ thì hỏi:
"Em theo họ mẹ?".
Giang Văn Khê đáp: "Vâng, bố em ở rế (*)".
(*) Hay còn gọi là bắt rể, tức là đàn ông
ở bên gia đình nhà gái, một hình thức hôn nhân đàn ông sau khi kết hôn sẽ ở nhà
vợ, trở thành một thành viên trong nhà vợ.
Lạc Thiên mỉm cười, lấy hộp thuốc và bật lửa trong túi
ra, đang định châm lửa thì lúc ấy, chú trông coi nghĩa trang đi tuần ngang qua,
thấy hai người có vẻ muốn đốt tiền giấy thì lập tức đến ngăn cản: "Cái này
không thể đốt ở đây, phải đi sang kia".
Giang Văn Khê vội đứng lên, giải thích với ông chú đó.
Lạc Thiên bình thản cất hộp thuốc và bật lửa đi, quay
sang nhìn bia mộ, nghỉ một lúc rồi trịnh trọng hứa với cha mẹ Giang Văn Khê đã
ngủ yên dưới đất: "Xin hai bác yên tâm, con sẽ bảo vệ và chăm sóc Văn Khê suốt
đời".
Chú trông coi nghĩa trang đã bỏ đi, Giang Văn Khê thở
phào nhẹ nhõm, quay lại thấy Lạc Thiên đang lẩm bẩm gì đó trước bia mộ cha mẹ
cô thì hỏi: "Anh đang nói g