
ái kia cứ khóc mãi, đúng lúc anh hoảng sợ cuống
cuồng quát cô ta im miệng thì cửa phòng mở ra.
Châu Mộng Kha, Phương Tử Hạ, các bạn học đại học, Châu
Thiệu Vĩnh, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành, những người trong thôn...
Nói đến đây, Lạc Thiên ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ. Mười
năm trước, ký ức không thể xoá nhoà và quá kinh khủng đó như nước lũ, ập đến
anh từ mọi phía, vết thương đã liền sẹo trong tím lại bị rạch ra, đau đớn không
ngừng. Mười năm rồi, anh vẫn có thể nhớ rõ nét mặt những người đứng ngoài, sững
sờ, phẫn nộ, khinh bi, miệt thị...
Giang Văn Khê thấy sắc mặt anh u ám, siết chặt nắm
tay, gân xanh hằn rõ, cơn giận như sắp bùng nổ, có thể thấy rằng trong lòng anh
đang dậy sóng thế nào.
"Đừng nói nữa, đừng vì giải thích cho em mà cưỡng
ép mình phải nhớ lại những chuyện không vui. Anh chỉ cần hiểu rằng em tin anh
là đủ", cô níu cánh tay anh, khẽ dựa người vào anh. Cô không biết phải an
ủi anh thế nào, nếu bắt anh kể chuyện này trong đau khổ, thà rằng cô không nghe
còn hơn.
"Không, cho dù đau anh cũng phải nói", anh
rít một hơi thuốc.
Cô gái đó được mẹ cô ta bọc lại bằng chăn rồi đưa ra
khỏi phòng. Châu Mộng Kha tát anh một cái, rồi khóc bỏ chạy. Nếu không phải
Phương Tử Hạ ngăn lại thì cha cô gái kia hẳn đã đánh chết anh. Trong tiếng mắng
nhiếc khinh bỉ của mọi người, anh cổ chịu nhục, mặc quần áo vào.
Nửa tiếng sau cảnh sát tới.
Anh hét lên rằng anh không làm, rằng anh bị oan, nhưng
không ai tin anh, họ đều mắng anh là cầm thú, là súc sinh.
Cảnh sát sau khỉ đỉều tra xem xét hiện trường, đã dẫn
anh đi.
"Đừng nói nữa. Lần này xem như em cầu xin anh, em
không muốn nghe chuyện anh bạc tóc chi trong một đêm nữa đâu", Giang Văn
Khê đưa tay lên môi anh.
Tay anh nắm chặt tay cô, đưa lên môi: "Em có biết
không? Đó là một vụ hãm hại có chủ đích, trong lòng anh tuy có đối tượng nghi
ngờ nhưng do phải khổ sở trong tù nên không thể tìm ra chứng cứ. Anh bị nhà
trường đuổi học, bốn năm sau anh ra tù, anh không bỏ cuộc, sau đó anh gặp chú
Thâm, có tiền, có địa vị, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Sau phiên toà ấy, tư liệu chứng cứ bàn giao lại đã bị
huỷ trong trận cháy phòng chứa hồ sơ do đường dây điện quá cũ, trong đó có cả
hồ sơ của anh. Hộ nông dân ấy từ sau khi xảy ra chuyện, để tránh điều tiếng, cả
nhà họ đã chuyển sang tinh khác làm việc, không còn tin tức gì. Thời gian đã
quá lâu, hai viên cảnh sát thụ lý vụ án đó cũng đã chết. Giấy giám định pháp ỵ,
mọi chứng cứ ban đầu, toàn bộ đều không có lợi cho anh. Quãng thời gian ấy, anh
lại bị trầm cảm như khi còn ở tù. Chú Thâm không muốn anh sống trong bóng tối
quá khứ tức giận tát anh một cái, chính cái tát ấy đã thức tinh anh, anh đã từ
bỏ chúng. Có lúc, cuộc sống chính là một sự bất lực".
Giang Văn Khê ngẩng lên, chăm chú nhìn anh, hỏi:
"Bây giờ anh có vui không?".
Lạc Thiên cười nhẹ, dập tắt điếu thuốc trong tay, gật
đầu.
"Nếu đã thực sự vui vẻ, hà tất phải truy cứu quá
khứ?", cô đau lòng thay anh.
Lạc Thiên nhìn ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, mỉm cười,
không nói.
Về đến N, Lạc Thiên dày mặt viện cớ đường đến nhà cô
ăn sáng quá xa, đòi chui vào trong ổ nhỏ của Giang Văn Khê, ì ra đó không chịu
đi.
Một lúc sau, hơn tám giờ tối, Lý Nghiên kích động chạy
đến gõ cửa nhà cô, sau khi cửa mở, nhìn thấy Lạc Thiên mặc áo choàng tắm màu
trắng thì hoá đá ngay tại chỗ.
Lạc Thiên thản nhiên như không, ung dung ngồi xuống
sofa xem báo.
Lúc này, Giang Văn Khê tóc ướt đẫm bước ra khỏi nhà
tăm, đón tiêp cô là tiêng hét như mổ heo của Lý Nghiên.
Giang Văn Khê không ngờ Lý Nghiên lẽ ra đang hẹn hò
lại xuất hiện ở cửa nhà cô lúc này. Chưa kịp lau tóc, cô vội vàng lao tới bịt
chặt miệng Lý Nghiên, kéo cô vào phòng ngủ.
"Khỉ thật! Không ngờ đấy! Con bé chết tiệt này,
trước khi đi chẳng phải thề sống chết giữ cái màng mỏng đó của cậu sao?"
Lý Nghiên giằng khỏi móng vuốt của Giang Văn Khê, vẻ mặt đắc ý, chỉ cần Lý
Nghiên cô ra tay thì mọi việc đều OK cả. Lần này bao lì xì của cô không chạy
thoát rồi. Người chết vì tiền tài, chùn chết vì miếng ăn. Bạn bè dùng để bán
đứng.
"Còn không phải do cậu, lại còn bỏ cái đó... lén
bỏ cái đó vào tủi tớ." Đáng ghét hơn là đêm hôm trước khi đi, còn lấy máy
tính xem phin A, cô không bị đầu độc mới là lạ.
"KM! Bà đây biết ngay cậu là đồ tẩm ngầm tầm ngầm
mà, thèm thuồng anh tóc bạc lâu rồi, hay nhỉ, được nước rồi thì đừng làm bộ
nữa. Cậu đấy, đập đầu cảm ơn đi", Lý Nghiên xỉa ngón trỏ vào trán cô.
Giang Văn Khê đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài: "Muộn
thế này rồi, cậu chạy đến đây làm gì?".
"Ồ, Tống Tân Thần và bạn gái anh ta quyết định
kết hôn rồi, tối nay gọi mọi người ra cùng happy. Tớ sợ cậu ngại nên đích thân
đến đón cậu đấy thôi."
Giang Văn Khê có vẻ ngần ngại, Lý Nghiên mặc kệ, cứ
kéo cô ra phòng khách, nói với Lạc Thiên: "Anh đẹp trai, mượn bạn gái của
anh đêm nay nhé, trước mười hai giờ sẽ trả lại anh".
Lạc Thiên nhướng mày, nhìn Lý Nghiên đang thề thốt,
ánh mắt lại quay sang Giang Văn Khê, nói: "Đi sớm về sớm nhé".
Giang Văn Khê gật đầu, về phòng thay quần á