
ì đó?".
Anh nhướn môi: "ừm, bố mẹ em đồng ý gả em cho anh
rồi".
"Xì! Mặt dày thế!", cô đưa tay kéo anh,
"Qua cửa bố mẹ em, còn cậu em nữa, đừng đắc ý quá sớm". Tuy miệng nói
thế nhưng thực ra trong lòng cô thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.
Lạc Thiên thản nhiên ôm bó hoa cúc đứng dậy, khẽ
choàng ôm cô rồi hướng đến khu Anh Liệt.
Giang Văn Khê đang định đón lấy bó hoa cúc đứng dậy
thì thấy sắc mặt Lạc Thiên rất lạ, anh mím chặt môi, đứng đờ người bất động
cách đó hai, ba mét.
"Sao vậy?", cô nghi ngại hỏi.
"Ông ta, chính là cậu của em?!", anh quay
lại, giọng khô khốc, có vẻ lanh lùng và xa lạ.
"Đúng thế, mẹ em họ Giang, cậu em đương nhiên
cũng họ Giang..." Bỗng cô không thể nói tiếp được nữa, hoi lanh trong mắt
anh từ từ lan toả khắp người cô, cô hoảng lên, run giọng hỏi: "Rốt cuộc
là... có chuyện gì thế anh?".
Lạc Thiên nhìn cô, bỗng cười lanh lên một tiếng, rồi
từ từ nụ cười ấy dần biến mất, đôi mắt anh toát lên vẻ cô độc, lanh nhạt khó
tả.
Trong khoảng khắc cô vừa đưa tay ra, bó hoa cúc rơi
xuống đất, Lạc Thiên lanh lùng, đạp lên những đoá cúc chớm nở. Trong tích tắc,
những đoá hoa trắng ngần trong sáng bị đạp tơi tả, cánh hoa bay tan tác khắp
nơi.
Sắc măt cô trở nên tái nhơt. đưa mắt nhìn anh, lúc này
Lạc Thiên như bỗng nhiên biến thành một người khác, toàn thân không tìm nổi một
chút hơi ấm, lanh như tảng băng, cứ thế giẫm lên bó hoa, không nói một lời,
quay lưng bỏ đi.
"Rốt cuộc anh sao thế? Lúc nãy còn đang bình
thường, tại sao bây giờ lại thế này? Cho dù là giống em thì anh cũng đừng phân
liệt nhân cách hoàn toàn như thế chứ?", cô không kìm được, hai tay siết
chặt, hét lên sau lưng anh.
Bước chân anh không ngừng lại, nhanh chóng biến mất
trong khu nghĩa trang.
Những lời cô định gọi anh lại tắc nghẹn trong cổ họng,
toàn thân cô run rẩy, quay lại nhìn bia mộ của cậu, trên tấm hình, cậu mặc đồng
phục cảnh sát, anh tuấn uy nghiêm.
Mười năm trước, ngoài phòng xử án, người nguyền rủa
cậu cô, nguyền rủa cả nhà cô là anh ư? Người hại cô mất đi thỉnh giác tạm thời,
bị ép nghĩ học là anh sao? Người hại cô phải chịu đựng sự hành hạ tính thần bao
năm nay là anh ư?
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào...",
cô ra sức lắc đầu, cự tuyệt sự suy đoán đó.
Cậu cô không phải là viên cảnh sát đã bắt anh, không
phải cậu.
Cô nhớ lại lời Châu Thiệu Vĩnh đã nói khi gặp cô,
trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau lần đầu với Lạc Thiên, anh thù hận cảnh sát
như vậy là vì phải chịu nỗi oan uổng trong mười năm trời, nếu anh thật sự bị
oan, thế thì, người sai lầm chính là cậu cô. Cô lắc manh đầu, cô không tin
người có kinh nghiệm phá án như cậu lại nhầm lẫn. Nếu cậu cô đúng, thế thì mười
năm trước anh thật sự đã làm chuyện đó. Cô vẫn lắc đầu không tin, bất kể thế
nào thì đôi mắt con người không biết nói dối. Nỗi đau của anh, sự kiên trì của
anh, sự phẫn nộ của anh, mọi thứ đều không dễ dàng giả vờ mà ra được.
Tại sao người bắt anh lại là cậu cô?
Cả người cô lảo đảo, sức lực toàn thân như bị rút cạn
trong tích tắc, cô ngồi bệt xuống trước bó hoa nát vụn, run rẩy sờ lên những
đoá hoa đã từng có sự sông rât manh mẽ, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Lạc Thiên không biết anh đã ra khỏi nghĩa trang như
thế nào, chiếc xe vừa khởi động, anh đã đạp manh chân ga, chiếc xe lao như mũi
tên bung ra khỏi dây cung.
Hồi ức kinh khủng mười năm trước như nước lũ vô tình
hung hãn ập đến anh.
Khi anh nhìn thấy mấy chữ "Giang Vĩnh Minh chi
mộ" trên tấm bia, anh ngỡ mình hoa mắt, cố trấn tĩnh lại, tự nhủ người
cùng tên cùng họ trên thế gian này rất nhiều, cảnh sát cùng tên cùng họ cũng
rất nhiều, nhưng khi nhìn tấm hình, anh không thể nào thuyết phục nổi bản thân,
anh cảm thấy cả thế giới đổ sụp xuống trước mặt.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, không biết đã đi bao xa,
bỗng thắng gấp một cú, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai rợn
người.
Anh đưa mắt nhìn bảng cấm đường chi cách mười mấy
centimet trước mặt, đầu óc hỗn loạn, gương mặt trong tấm hình trên bia mộ kia
lại xuất hiện.
Gương mặt ấy, cho dù là mười năm, hai mươi năm, anh
mãi mãi cũng không quên được.
Ở Cục cảnh sát, Giang Vĩnh Minh trong lúc phẫn nộ đã
cầm tập hồ sơ vụ án đánh manh lên đầu anh, quát: "Viện Phúc lợi nhi đồng
Thiên Sứ Vui vẻ? Sinh viên xuất sắc trường Đại học H? Làm những chuyện thế này,
cậu còn thi đại học làm gì? Lãng phí thời gian! Lãng phí nhân lực! Lãng phí
tiền bạc!".
Ánh mắt lanh lẽo, giọng nói khinh miệt ấy, anh không
bao giờ quên.
Năm ấy khi bước vào cổng Giang Hàng này, anh mới có
thể sống lại, nhưng mọi thứ trước kia nếu bảo anh dễ dàng buông bỏ thì anh
không thể, thậm chí anh đã lợi dụng mọi mối quan hệ để theo đuổi vụ án năm nào,
nhưng những chứng cứ đến tay thì không có cái nào có lợi cho anh. Bao năm đã
trôi qua, những người thụ lý hồ sơ, người thì chuyển công tác, kẻ thì không
còn. Anh đến thôn đó tìm hộ gia đình ấy, nhưng người ta đã dọn đi để tránh điều
tiếng, về sau thôn ấy bị thu hồi đất đai do mở rộng đường sá, những người biết
chuyện không biết đã dọn đi nơi nào.
Th