
m, ta có chết… cũng sẽ không
quên ngươi.”
Lão Trương đồng chí nghe tôi cố ý nhấn mạnh chữ “chết”, lại còn cười hớn hở
mà sờ sờ râu, “Có nhớ lão phu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhớ tới
tiểu thế tử là được rồi. Công chúa cũng biết, nhiều ngày qua tiểu thế tử vì
chuyện của ngài mà chạy vạy khắp nơi, ai nha nha, đúng thật là tình thâm ý
trọng a!”
Tôi trầm mặc, không lên tiếng.
Lão vương bát này có chỗ nào là đang khen tiểu ngu ngốc tình thâm ý trọng
đâu hả, rõ ràng là đang nói mé bản công chúa không biết điều, nam nhân tốt thế
đừng nên quậy ầm ĩ như vậy, giờ gây ra họa, lại còn bắt tiểu ngu ngốc đi lau
mông.
“Từ lúc công chúa rời khỏi thủy lao, có từng gặp tiểu thế tử không?”
Tôi giương mắt ngó ngó nhìn Trương Thế Nhân, cúi đầu thở dài, lắc đầu.
Tiểu ngu ngốc lần này sợ là rất đau lòng, đừng nói là thăm, ngay đến
cả nhắn gửi cũng không có. Tôi thầm nghĩ, đều đã đến nông nỗi này, nói vẫn là
nên nói, bằng không cả đời này, hắn đều sống ở trong mộng, tôi chết cũng
không được minh bạch, cuối cùng, hắn có lén đến trước mộ phần của tôi khóc một
hồi, gọi cũng là gọi tên của người khác.
Nếu hắn đã không muốn thấy tôi, tôi càng phải đi gặp hắn.
Vì thế, bản công chúa tiễn bước Trương Thế Nhân xong, rồi vội sang biệt
viện.
Từ lúc tôi được vớt ra khỏi Tinh Nhu lâu, tiểu ngu ngốc giống như rùa đen
rút đầu, trốn biệt trong biệt viện. Tôi vừa tới, quả thật là dọa cho hắn nhảy
ngược.
Dưới ánh đèn cầy chập chờn, tiểu ngu ngốc đang không yên lòng mà đọc sách,
mày nhíu lại, môi nhếch lên nhưng cũng không nói rõ ra được tư vị gì.
Hôm nay, tiểu ngu ngốc mặc một bộ quần áo màu tím nhạt lịch sự, tóc đen
chưa búi, chỉ dùng một cây trâm ngọc tùy tiện quấn lại, làm tôn lên khuôn mặt
trắng như ngọc, trong phảng phất, thật giống như mẫu đơn thành tinh, càng tô
thêm vẻ phong lưu phóng khoáng.
Thấy tôi cười mim mỉm bước vào, tiểu ngu ngốc hơi kinh sợ, đôi mắt đen
nhánh trong veo cứ trừng tôi, chỉ là không nói lời nào.
Tôi cười nịnh nọt nói: “Thế tử chớ sợ, ta dù gì cũng coi như là vợ trước,
nói làm đều thiện, sẽ không hại ngươi đâu.”
Tiểu ngu ngốc chớp mắt nhìn nhìn, nắm tay kê trước miệng khàn giọng,
hơi mất tự nhiên xoay đầu đi.
Tôi rút hưu thư trong người ra, cẩn thận bước tới đặt xuống bàn.
“Thế tử ngươi xem, trên hưu thư này tuy có tên của ngài, thế nhưng không có
con dấu, ta…”
Tiểu ngu ngốc nghe vậy đột nhiên quay lại đầu, căm tức nói: “Nàng chỉ
vì cái này mà tới tìm ta sao?”
Tôi líu lưỡi, mắt nhìn mũi, muỗi dừng trạm ở tim, tới tìm ngươi chỉ là cái
cớ, chẳng qua là muốn tìm một lời dạo đầu thôi.
Hai người chúng tôi đều không lên tiếng, cứ như vậy mà một người đứng sững,
một người ngồi đó trầm mặc, cửa lớn không đóng, tựa hồ như có chút gió lạnh
thổi vào, tôi bỗng dưng cảm thấy, có chút xót xa trong lòng.
Vì chuyện cầu hưu thư này, mà tôi đã mang lên lưng một đống bêu danh,
đến cả Kỳ Nhi lúc đầu không hờn giận, đến hôm qua còn đứng trước giường giơ
chân trách cứ, nếu đã có tình cảm với tiểu thế tử, lại còn là vợ
chồng danh chính ngôn thuận, công chúa cớ gì làm vậy?
Tiểu thế tử sử dụng một chút âm mưu quỷ kế với cô cứ cho là không đúng đi,
nhưng vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cũng đã qua rồi, người yêu cô vì cô mà
mặc kệ nguy hiểm sao cô còn muốn rời khỏi, cô cầu cái gì chứ? Cô muốn cái gì
chứ hả?
…………
Nói như vậy, lúc tôi ở thủy lao, nằm trên giường bệnh nghe rất nhiều, rất
nhiều, có một số việc không nói nên lời, không thể trốn tránh, bàng hoàng
đến nông nỗi ngày hôm nay, là lỗi của tôi, cũng là lỗi nhập vào xác của Ô bố
Lạp Thác này, sai cũng đã sai, âm kém dương sai, vừa vặn tôi vào Mục
vương phủ, gặp An Lăng Nhiên.
Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy được giọng nói của chính mình.
“An Lăng Nhiên, lúc ở Tinh Nhu lâu… cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Ngày ấy nước ngập Tinh Nhu lâu, tôi dù đã vô tri vô giác, nhưng vẫn có thể
phân biệt được âm thanh hét to gấp gáp đó xuất phát từ của tiểu ngu ngốc, sau
lại nghe Vương mụ mụ nói, kỳ thật ngày ấy, tiểu ngu ngốc vốn không ở trong phủ,
mà đang ở trong cung bàn bạc chính sự, đến nửa đêm, tiểu ngu ngốc thấy mưa càng
ngày càng lớn, vì lo lắng cho an nguy của tôi, mà ngang nhiên xông ra cửa
thành, quay về cứu tôi.
Vừa dứt lời, tiểu ngu ngốc tựa như con mèo bị cháy lông, nhất
thời đứng ngồi không yên.
Chốc lát, hắn mới nắm chặt đấm tay nói: “Ngày ấy, người nọ mà ngươi gọi ở
Tinh Nhu Lâu… là ai?”
Tôi chớp mắt, nhất thời phản ứng không kịp.
Tôi gọi ai?
An Lăng Nhiên thấy thế, đứng dậy càng lúc càng không được tự nhiên.
“Liêm Chi, ngươi hao tâm tổn trí cầu hưu thư, ta vốn chỉ nghĩ ngươi muốn
thoát khỏi những âm mưu quỷ kế, giờ xem ra, đúng là có gian phu thật.”
Trợn mắt há hốc mồm.
Tôi móc móc lổ tai, có chút không tin nổi.
“Ngươi cũng tin ta có gian phu sao?”
Chuyện này đúng thật là quá khó tin lắm rồi, thấy An Lăng Nhiên ứ đọng đến
tận giờ này, tôi còn tưởng đâu hắn tức giận vì chuyện tôi nhất quyết cầu hưu
thư chứ, nói nửa ngày, ai dè là đang ghen, có lẽ là do ăn phải dấm chua bị
hỏng.
Tiểu ngu ngốc cười lạnh: “Hưu th