Old school Easter eggs.
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323342

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

hoát tội được đâu”. Lâm Sở bình tĩnh nhìn con dao trong tay

Hoa Thiên.

“An Hoa

Thiên, nếu anh dám làm hại Lâm Sở, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh đấy!”. Tôi cố

lay cái ghế để nó đổ xuống đất.

“Em dám

sao?”. Hoa Thiên quay sang nhìn tôi.

“Hừ,

anh đã bao giờ nghe chuyện cắn lưỡi tự tử chưa?”. Tôi cười nhạt.

“Cái

gì?”. Hắn ngừng lại.

“Có

muốn xem thử không?”. Tôi lè lưỡi ra.

“Đừng!”.

Hoa Thiên vội buông dao xuống, lao tới ngăn tôi lại.

“Hoặc

là tôi chết cùng Lâm Sở, hoặc là anh thả cô ấy ra”. Tôi lạnh lùng nói.

“Có vẻ

như em đã học được cách uy hiếp anh rồi”. Hoa Thiên nhét vải vào miệng tôi rồi

đi ra ngoài.

5.

“Em

xem, anh đã nấu món cơm rang trứng khoái khẩu của em này, anh còn mua loại

hương liệu mà em thích nhất, anh phải đi khắp nơi mới tìm được nó đấy”. Hoa

Thiên vừa nói vừa bưng bát cơm vào, rút miếng vải trong miệng tôi ra.

“Thả

Lâm Sở ra!”. Tôi nói.

“Em

ngoan ngoãn ăn cơm đi! Ngày mai chúng ta lên máy bay rồi!”. Hoa Thiên thổi cơm

cho nguội rồi đút cho tôi.

“Không

thích sao? Nhưng anh sẽ không làm món khác đâu, đừng có kén cá chọn canh như

thế!”. Anh ta đặt bát cơm xuống. “Hay em ăn táo nhé? Nếu không, em sẽ bị đói

đấy!”

“Anh

không nghe tôi nói hả?”. Tôi nhìn anh ta.

“Em có

biết anh vừa bảo gì không? Ngày-mai-chúng-ta-sẽ-bay-về-Nhật!”. Anh ta cầm con

dao lên.

“Thả cô

ấy ra đi! Tôi sẽ đi với anh”. Tôi quay về phía Lâm Sở, cô ấy vẫn chưa tỉnh.

“Lâm Sở

không sao đâu, anh đã xem rồi, cô ta chỉ bị mất máu thôi”. Hoa Thiên nhìn tôi.

“Ngày mai, sau khi chúng ta lên máy bay, anh sẽ gửi tin nhắn thông báo nơi Cố

Đại Hải đang ở và chỗ này.”

“Anh

chắc chắn chứ?”

“Em

buộc phải tin anh thôi, không đúng sao?”. Hoa Thiên nhét miếng táo vào miệng

tôi. Tôi đành cắn một miếng.

“Em

ngoan quá!”. Anh ta vỗ nhẹ lên má tôi rồi cắt thêm một miếng táo nữa.

“Uống

cái này đi!”. Anh ta đưa một cốc sinh tố cho tôi. “Hơi đắng đấy, nhưng anh

không làm thế này thì em lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc ngủ.”

“Không!”.

Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng lại bị Hoa Thiên vạch miệng ra, ép uống bằng hết.

“Em lại

không nghe lời rồi, đúng là chẳng biết điều gì cả”. Giọng Hoa Thiên dường như

càng lúc càng nhỏ dần. “Ngủ ngoan em nhé! Đợi khi chúng ta lên máy bay, mọi

chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.”

6.

Khi

tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở sân bay, Hoa Thiên đang ngồi bên cạnh, một bên là

đống hành lý.

“Em

tỉnh rồi hả?”. Hoa Thiên bỏ tờ báo trên tay xuống, quay sang hỏi tôi.

“Sao

chúng ta vẫn chưa đi?”

“Bọn an

ninh hơi phiền phức, yêu cầu em phải tỉnh táo mới được phép xuất cảnh”. Anh ta

nhìn tôi. “Em đừng giở trò gì đấy!”

“Anh

nghĩ là tôi sẽ không giở trò sao?”

“Hừ,

anh biết là em sẽ không ngoan mà”. Hoa Thiên cầm một vật lên. “Đây là thiết bị

kích hoạt, anh đã để hai quả bom ở chỗ Lâm Sở và Cố Đại Hải, nếu em không nghe

lời, anh chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi, thế là bọn họ sẽ tan thành mây khói.”

“Sang

được Nhật thì sao chứ? Sớm muộn gì anh cũng bị bắt thôi”. Tôi nhìn chằm chằm

vào vật trên tay anh ta.

“Không

ai có thể tìm được em hết! Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra chân tướng sự việc

thì chúng ta đã ở một làng quê nào đó bên Nhật rồi”. Anh ta cười đắc ý rồi kéo

tôi đứng lên. “Đi thôi, sắp phải lên máy bay rồi!”

“Anh

đang làm tôi đau đấy”. Tôi muốn hắn ta buông tay ra.

“Ngoan

ngoãn đi!”. Hoa Thiên hạ giọng.

“Cô

không sao chứ?”. Một nhân viên bảo vệ của sân bay đi lại phía chúng tôi, chắc

vẻ mặt đau khổ của tôi đã làm anh ta chú ý.

“Tôi

không sao”. Tôi cười cười.

“Suýt

thì quên mất”. Hoa Thiên gỡ chiếc kính đen đang đeo, đưa cho tôi. “Em đeo vào

đi!”

“Xin

cáo lỗi, do nguyên nhân thời tiết mà chuyến bay tới Nhật Bản phải lùi thời gian

khởi hành lại, mong quý khách hết sức thông cảm…”. Từ loa vang lên tiếng thông

báo.

“Ha ha

ha!”. Tôi bật cười.

“Em

cười cái gì?”. Hoa Thiên nắm chặt tay tôi.

“Đúng

là người tính không bằng trời tính nhỉ?”. Tôi nhìn Hoa Thiên.

“Câm

miệng!”. Tay tôi bị hắn siết đến đau nhói.

7.

“Anh có

bật lửa chứ?”. Một người đàn ông đột ngột đứng chặn trước mặt Hoa Thiên và hỏi.

“Không!”.

Hoa Thiên thô bạo đẩy anh ta ra. Khi chúng tôi đi qua, người đó nhanh chóng

nhét một tờ giấy nhỏ vào tay tôi.

“Em

muốn đi vệ sinh!”. Tôi bảo Hoa Thiên.

“Đợi

đi! Chờ máy bay cất cánh đã!”. Hoa Thiên không chịu rời tôi nửa bước.

“Anh sợ

cái gì thế? Bọn họ vẫn nằm trong tay anh, tôi có thể giở trò gì chứ?”

“Được!

Vậy anh đợi em bên ngoài”. Hoa Thiên buông tay tôi ra.

“Đi

thôi!”. Hoa Thiên đợi tôi ngoài cửa, vừa thấy tôi ra liền xông ngay tới, kéo

tôi đi. Tôi chỉ liếc anh ta một cái rồi lẳng lặng đi theo.

“1, 2,

3”. Tôi đếm thầm trong đầu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. “Á!”. Bất thần, tôi ngồi

thụp xuống đất, hét to.

“Em sao

thế?”. Hoa Thiên hoảng hồn. Trong chốc lát, những cảnh sát cải trang thành hành

khách ở quanh đó lập tức bao vây lấy Hoa Thiên. Một tiếng súng vang lên, Hoa

Thiên bắn bị thương một người rồi kéo tôi đứng dậy.

“Dừng

tay!”. Thẩm Lãng lao đến, quát lớn.

“Đừng

qua đây!”. Hoa Thiên nắm chặt cổ áo tôi.

“Rốt

cuộc mày