XtGem Forum catalog
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323363

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

ở công viên”. Nói xong, hắn cúp máy.

Sáng

sớm, tôi bảo Cố Tiểu Khê đưa tôi ra công viên, nó thấy nên để tôi đi dạo cho dễ

chịu nên không phản đối gì.

“Chị

dâu, chị đợi ở đây nhé! Em đi mua cho chị chai nước.”

Thấy Cố

Tiểu Khê đi xa rồi, tôi lập tức gọi cho Hoa Thiên. “Anh đang ở đâu?”

“Em

thông minh thật đấy!”. Giọng Hoa Thiên sang sảng.

“Đừng

có nhiều lời! Anh đang ở đâu?”. Tôi chỉ muốn đập vỡ cái điện thoại.

“Ra

cổng sau của công viên, em sẽ thấy một chiếc xe ô tô đậu ở đó”. Hoa Thiên nói

rồi ngắt máy.

Mở cửa

xe, tôi thấy Hoa Thiên đang đeo kính đen ngồi bên trong. “Cố Đại Hải đâu?”

“Vứt

điện thoại ra ngoài đi!”. Lúc tôi đang đóng cửa, Hoa Thiên bảo.

“Được”.

Tôi nghe theo, nhưng hắn không biết tôi đã tháo sim ra từ trước.

“Em

ngoan quá!”. Hoa Thiên vuốt má tôi.

“Cố Đại

Hải ở đâu?”

“Im

ngay cho anh!”. Hoa Thiên tát tôi. “Anh không muốn nghe thấy cái tên đó! Yên

lặng đi!”

3.

“Đúng

thế, em đã đặt hai vé máy bay đi Nhật rồi”. Hoa Thiên vừa lau tóc vừa nói

chuyện qua điện thoại với An Nguyệt. Hắn không mặc áo, vết sẹo ở bụng sau lần

bị An Nguyệt đâm ở Nhật Bản hiện ra rất rõ. Chính vì vết sẹo đó mà tôi đã phạm

sai lầm. Nếu biết trước sự tình sẽ thế này thì tôi thà nhận nhát dao đó còn

hơn.

“Chị ta

không chạy nổi đâu, cảnh sát đã nghi ngờ vụ án ở Nhật là do chị ta làm rồi”.

Tôi nhìn Hoa Thiên.

“Thế

thì sao chứ? Bọn họ không có bằng chứng”. Hoa Thiên cười rồi ngồi sát vào tôi,

đưa tay vuốt tóc tôi.

“Rốt

cuộc anh muốn gì?”. Tôi tức giận nhìn anh ta, anh ta còn hôn lên tay tôi nữa.

“Muốn

em lấy anh. Em nợ anh nhiều như thế thì phải lấy anh chứ”. Hoa Thiên giữ chặt

tôi rồi hôn tới tấp làm tôi không thể cựa quậy được.

“Anh

làm gì thế hả?”. Tôi cắn vào môi Hoa Thiên rồi cố hết sức đẩy anh ta ra.

“Em

không rời khỏi anh được đâu!”. Trong mắt anh ta hằn lên ánh nhìn giận dữ, tôi

biết anh ta rất hận tôi.

“Vậy

thì tốt nhất anh hãy để cho tôi được yên, nếu không, thứ anh còn có chỉ là một

xác chết mà thôi”. Tôi không chống cự nữa, nhắm chặt mắt lại.

“Được

lắm, coi như là em giỏi!”. Anh ta đã chịu dừng lại. “Hãy theo anh về Nhật Bản,

khi đó, anh sẽ thả Cố Đại Hải ra.”

“Tôi có

tin anh được không?”. Tay tôi run run nắm lấy áo, không dám nhớ lại những

chuyện vừa mới xảy ra.

“Em

chẳng có sự lựa chọn nào cả. Hoặc là theo anh, hoặc là ở đây đợi xác Cố Đại

Hải”. Nói xong, Hoa Thiên bỏ ra ngoài.

4.

Lúc ánh

mặt trời chiếu vào mặt, tôi mới biết mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, bên cạnh vẫn

còn vỏ chai nước mà Hoa Thiên đưa cho tối hôm qua, khi đó, anh ta bắt tôi phải

uống hết.

Anh

đã bỏ thuốc an thần vào trong nước, em nghỉ ngơi đi!


Một tờ

giấy bay xuống.

“Đồ

khốn nạn!”. Tôi nhặt nó lên rồi xé vụn ra. Tác dụng của thuốc làm tôi chưa tỉnh

táo hẳn, suýt nữa thì ngã khỏi giường. Tôi chống tay xuống, bỗng phát hiện di

động của Hoa Thiên đang ở đó, chắc là hắn đã làm rơi lúc định giở trò với tôi.

“May

quá!”. Tôi lấy sim điện thoại ở dưới đệm lên rồi lắp vào máy của Hoa Thiên.

Điện thoại vừa bật đã có hơn chục tin nhắn gửi tới.

“Trả

lời điện thoại đi!”. Tôi thì thầm. “Nghe điện thoại đi mà!”. Tôi vừa gọi cho

Lâm Sở vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ đúng lúc này, Hoa Thiên lại về.

“Cuối

cùng cậu cũng nghe máy rồi!”. Giọng Lâm Sở gấp gáp. “Cậu đang ở đâu thế?”

“Là Hoa

Thiên, Hoa Thiên đang giữ Cố Đại Hải”. Tôi vội nói.

“Cậu

phải tránh xa Hoa Thiên ra! Mình đã phục chế lại bức ảnh mà cảnh sát đưa rồi,

người ngồi trong xe khi đó chính là…” Đang nói, bỗng nhiên Lâm Sở im bặt.

“Lâm

Sở! Cậu sao rồi? Lâm Sở!”. Tôi hét to, không quan tâm mình đang ở trong tình

thế nào nữa.

“Đúng

là anh không nên đánh giá thấp em”. Giọng Hoa Thiên vang lên trong điện thoại.

“Anh đã

làm gì Lâm Sở hả?”. Chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này. “An Hoa Thiên! Tôi sẽ

giết anh!”

“Em sẽ

gặp cô ta ngay thôi”. Anh ta nói rồi lạnh lùng cúp máy.

“Buông

tao ra!”. Lâm Sở giãy giụa, đầu cô ấy bê bết máu. Hoa Thiên quẳng Lâm Sở xuống

sàn rồi trói tôi vào ghế.

“Em

chẳng biết nghe lời gì cả”. Hắn giật mạnh tóc tôi.

“Á! Anh

là thằng điên!”. Tôi giận dữ nhìn hắn ta.

“Anh

điên từ lâu rồi, điên từ lúc biết tin em mang thai đứa nghiệt chủng đó cơ!”.

Hoa Thiên nắm đầu tôi đập mạnh xuống bàn.

“Tha

cho Lâm Sở đi! Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này”. Lâm Sở đang nằm bất

tỉnh bên cạnh tôi.

“Không

được! Cô ấy biết quá nhiều chuyện”. Hoa Thiên không nhìn tôi.

“Là An

Nguyệt đâm tôi đúng không?”. Tôi nhớ lại chuyện Lâm Sở nói khi nãy.

“Cả anh

nữa”. Hoa Thiên lạnh lùng nói. “Khi đó, anh cũng ngồi trên xe.”

“Khi

đó, anh…”. Tôi không dám tin vào tai mình. Tại sao Hoa Thiên lại làm thế với

tôi cơ chứ?

“Anh

không cố ý đâu, em biết mà, làm sao anh nỡ nhìn em chết được?”. Hoa Thiên nâng

cằm tôi lên.

“Anh

không còn là người nữa rồi. Anh độc ác hơn lũ quỷ gấp trăm nghìn lần.”

Đúng

lúc đó, Lâm Sở từ từ tỉnh lại. “Đây là…”

“Cô

biết quá nhiều chuyện rồi”. Hoa Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên.

“Dừng

lại ngay!”. Tôi sợ hãi nhìn anh ta.

“Hoa

Thiên, mày không t