Polaroid
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324263

Bình chọn: 8.00/10/426 lượt.

Tam.

“Đúng thế, chính là anh ấy. Lâu lắm rồi mình cũng

không gặp anh ấy rồi, mình nghĩ tham gia cuộc thi thì tìm người mình quen biết

vẫn tốt hơn.” Lâm Sở nhìn đồng hồ.

“Nhưng mà cậu cũng nên cẩn thận một chút! Bây giờ,

những người như Trần Lộ vẫn còn nhiều lắm đấy!” Tôi đặt cốc xuống.

“Xin chào các người đẹp!” Một giọng nam rất vang từ

ngoài cửa vọng vào.

“Thomas! Anh đến rồi à?” Lâm Sở vui mừng, dang tay ôm

lấy anh chàng kia.

“Ôi, mỹ nhân Ngư của tôi cũng tới à?” Tên Thomas này

đúng là rất biết ăn nói, toàn thốt ra mấy câu dễ nghe. Anh chàng ấy bước về

phía tôi.

“Lâu lắm rồi không gặp!” Tôi thì không thoải mái được

như Lâm Sở nên chỉ giơ tay ra bắt.

“Ồ, Tiểu Ngư đã lạnh nhạt với tôi rồi sao? Tất cả là

lỗi của tôi!” Thomas tỏ ra đau khổ.

“Hôm nay chúng ta chụp gì vậy?” Thomas đùa chán rồi

quay lại với công việc. Khi làm việc, anh ta trở nên nghiêm túc hẳn.

“Đức Mẹ!” Lâm Sở bảo tôi bế bé mập nhà A Mông ra cho

anh ta xem.

“Ái chà, đúng lá tiểu thiên sứ!” Thomas thích thú,

định giơ tay ra bế thằng bé nhưng nó không chịu, cứ thế bám chặt lấy tôi.

“Trời ơi, mỹ nhân Ngư của tôi đã sinh con rồi sao?”

Anh ấy tỏ ra rất kinh ngạc.

“Dở hơi à? Con người khác đấy!” Tôi bảo.

“May quá! May quá! Làm tôi sợ hết hồn!”

11.

Lúc gần sáu giờ tối, Dương Siêu gọi điện cho tôi, bảo

tôi ngày mai qua chỗ anh ấy, hình như là nói chuyện gì đó liên quan đến Trần

Lộ. Cuối cùng thì Dương Siêu củng không thể buông Trần Lộ ra được. Tôi thực sự

không hiểu nổi cái gì đã khiến cho hai người họ thành ra thế này nữa.

Gần 11 giờ đêm, Lâm Sở vẫn chưa chụp ảnh xong, thằng

nhóc nhà A Mông đã chán nên nhất quyết không cho ai chụp nữa, cứ thế gào khóc

ầm ĩ. Bội Bội cũng “đình công”, nằm bẹp một chỗ, lôi thế nào cũng không thèm

dậy, cho ăn cũng không chịu ăn.

“Hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người thu dọn lại đi,

ngày mai chúng ta tiếp tục!” Lâm Sở tắt đèn chụp.

“Vâng…” Các nhân viên trong studio uể oải đứng lên,

chẳng mấy chốcc đã đi hết cả.

“Con mình đâu?” Vừa lúc đó, A Mông cũng tới.

“Xin chào! Bạn bè của Lâm Sở đúng là toàn mỹ nữ nhỉ!”

Tôi cứ nghĩ Thomas đi rồi, không ngờ lại thấy anh ta từ phía sau bước ra, hình

như là mới đi vệ sinh.

“Ai đây?” A Mông chỉ vào Thomas.

“À, đó là Thomas, bầu sô của mình. Còn đây là Lữ Tiểu

Mông, bạn thân của em.” Lâm Sở giới thiệu, sau đó sắp xếp lại đồ đạc rồi đưa

chúng tôi đi ăn.

“Sao lại là người nước ngoài thế?” A Mông thì thầm với

tôi khi ở trong xe.

“Không phải là người nước ngoài mà là bạn bè.” Thomas

trèo lên, ngồi bên cạnh A Mông.

“Thomas, em thấy lần này anh lại đen đủi rồi, A Mông

là gái đã có chồng, chồng cô ấy to cao lắm đấy!” Lâm Sở nhìn lên chiếc gương

trước mặt, cười với chúng tôi.

“To cao cái con khỉ ấy! Đừng có để ý đến bọn họ, mình

cứ nói chuyện thoải mái đi anh!” Mới đó mà A Mông và Thomas đã về cùng một phe

rồi.

Lúc ở nhà hàng, A Mông và Thomas cứ thao thao bất

tuyệt với nhau, còn trao đổi cả số điện thoại nữa.

“Thấy chưa? Tình địch của Lý Triển Bằng xuất hiện rồi

đấy!” Lâm Sở mỉm cười, nói với tôi.

“Ha ha ha…” Tôi ngậm đầu đũa. “Lần này lại có kịch hay

để xem rồi, dù sao thì A Mông cũng đang tìm cơ hội để lật lại tình thế mà.”

“Lâm Sở à, cảm ơn em về bữa cơm nhé! Mai gặp lại!” Sau

khi đã cơm no rượu say, Thomas liền tự động gọi taxi về.

“Các cậu định thế nào?” A Mông vẫn chưa hết hớn hở.

“Hay là về nhà mình đi, các cậu đừng về nhà nữa, tối

nay bọn mình tha hồ trò chuyện!” Lâm Sở luôn đưa ra những ý kiến không tồi.

“Hay quá! Đợi chút, mình đưa thằng bé về nhà đã!” A

Mông vội vàng bế con lên xe.

12.

“Anh nói đi! Có chuyện gì thế?” Tôi đi tới quán cà phê

gặp Dương Siêu. Tối qua, chúng tôi uống nhiều qua, sáng nay, Thomas dẫn đám

người mẫu tới bấm chuông cả tiếng đồng hồ mà chúng tôi vẫn không tỉnh, suýt nữa

thì Thomas đã chạy đi báo cảnh sát.

“Sắc mặt em trông không tốt lắm?” Dương Siêu chăm chú

nhìn tôi.

“Tối qua bọn em uống cả đêm ở nhà Lâm Sở. Giờ em vẫn

còn hơi đau đầu.” Tôi uống một ngụm cà phê lớn.

“Anh… cái này…” Bình thường Dương Siêu ăn nói tự nhiên

lắm, chẳng hiểu tại sao hôm nay đột nhiên lại lúng túng như thế.

“Thôi đi, nói nhanh lên xem nào!”

“Em cho anh vay ít tiền nhé!” Dương Siêu nhìn tôi rất

thành khẩn.

“Trời đất, thế sao anh không nói sớm, làm em cứ tưởng

xảy ra chuyện gì! Bao nhiêu?”

“Ờ, sáu vạn” Anh ấy giơ ngón tay lên.

“Thế này vậy, lát anh đi cùng em tới chỗ Triệu Tam, em

còn tám vạn ở đó, anh cứ cầm luôn đi!”

“Em có biết bây giờ Trần Lộ đang làm gì không?” Trên

đường đi, Dương Siêu bỗng nhiên hỏi tôi.

“Chị Ngư!” Tên nhóc bán hàng chỗ Triệu Tam sợ hãi nhìn

tôi.

“Thế này là thế nào?” Trông thấy mấy cái bình trà của

Triệu Tam bị vỡ hết, tôi hết sức ngạc nhiên.

“Là ai thế?” Triệu Tam đẩy cửa bước ra ngoài.

“Bà ngoại Ngư nhà anh đây!” Tôi chống tay lên quầy.

“Anh cứ đợi em ở ngoài xe nhé!” Tôi quay đầu lại, bảo với Dương Siêu.

“Sao thế?” Tôi nằm trên cái ghế dài của Triệu Tam, ngó

nghiêng ra xung quanh, mấy thứ đồ giả cổ trong sân đã vơi đi rất nhiều.

“Em không biết thật hay giả vờ