Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324230

Bình chọn: 7.00/10/423 lượt.

đó hả? Chính là do chị

em tốt của em làm đấy, đúng là bó tay!” Triệu Tam bực bội kêu ca rồi kể khổ với

tôi.

Thì ra ngoài cái vị làm điện ảnh gì gì đấy, Trần Lộ

còn cặp kè với một tay anh chị nữa. Mấy hôm nay, cô ấy toàn

tới phá chuyện làm ăn của Triệu Tam. Giờ thì Trần Lộ đã thay đổi hẳn rồi, dã

tâm của cô ấy thật không thể tưởng tượng nổi, Triệu Tam bảo định tìm người xử

lý Trần Lộ nhưng nể mặt tôi nên lại thôi.

“Tiểu Ngư, chỉ vì em thôi đấy, chứ không thì có gì mà

Triệu Tam anh không dám làm chứ?” Triệu Tam tức giận bảo. “Em gái, nếu không

phải vì tình cảm anh em mình, chắc chắn anh đã ném con nha đầu ấy ra khỏi thành

Bắc Kinh rồi, thật khốn kiếp.

“Anh Tam, em xin lỗi nhé!” Tôi thực sự chẳng biết phải

nói gì nữa.

“Thế này đi, em gái, anh sẽ không làm khó em, nhưng cô

ta mà cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị người ta xử lý! Anh giữ danh dự cho em

nên ở chỗ anh, cô ả đó mới được yên, chứ ở nơi khác thì anh Tam chỉ có thể giúp

được tí nào hay tí ấy thôi, anh đã cố gắng hết sức rồi!”

“Cảm ơn anh Tam!” Tôi thực sự cảm kích khi nghe Triệu

Tam nói những câu này.

“Có gì đâu, em gái. Thực ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì

đâu, nhưng em đối xử với anh tốt như vậy cơ mà! Trước đây, nếu không có em,

chắc thằng Tam này xong đời rồi! Triệu Tam vỗ vai tôi đi vào phòng.

“Anh Tam, anh yên tâm! Em coi anh như anh ruột của em,

sẽ không làm khó anh đâu!” Tôi rút hai vạn trong số tám vạn anh ấy đưa, đặt

xuống ghế rồi mới đi.

Triệu Tam là đứa trẻ rất đáng thương, bố mẹ mất

sớm, để lại anh ấy và một người em sinh đôi nữa. Cả hai đã phải sống rất khổ

cực. Mẹ tôi nói anh em họ rất tội nghiệp nên ngày nào cũng bảo tôi mang cơm tới

cho họ ăn, không thì lại gọi họ tới nhà chúng tôi ăn.

Triệu Tam là người rất biết điều, chỉ cần ai tốt với

anh ấy, anh ấy sẽ nhớ cả đời. Sau cái lần duy nhất đánh Thẩm Lãng đó, ngày nào

anh ấy cũng bảo vệ Thẩm Lãng khi đi học. Một lần, Thẩm Lãng bị bắt nạt, Triệu

Tam biết chuyện, một mình anh ấy chạy đi tìm cả đám người kia để trả thù, bị

bọn chúng đánh cho một trận vỡ đầu chảy máu, vậy mà Triệu Tam vẫn cố gắng đưa

Thẩm Lãng về đến tận cửa nhà tôi rồi mới ngất đi. Bố tôi luôn bảo Triệu Tam là

một đứa trẻ trọng tình nghĩa, rất đáng để kết bạn.

Từ ấy, tôi và Triệu Tam ngày càng thân thiết hơn.

Có người bảo Triệu Tam yêu thầm tôi, lúc đầu tôi cũng

không tin, sau đó mới biết là thật. Bởi vì lúc tôi đưa Ngụy Tử Lộ đến trình

diện với Triệu Tam, ánh mắt anh ấy vô cùng đau khổ, đến giờ tôi vẫn chưa thể

quên được ánh mắt đó.

13.

“Trần Lộ à, mình nghĩ chúng ta nên nói chuyện” Tôi vừa

lái xe vừa gọi điện thoại cho Trần Lộ.

“Chẳng có gì để nói cả. Mình không muốn gặp cậu” Giọng

Trần Lộ có đôi chút hoảng loạn.

“Được thôi. Giờ mình nói cho cậu biết, chuyện của cậu

và Triệu Tam mình đã biết rồi, nếu cậu mà làm như thế nữa thì đừng trách mình

độc ác! Mình không tin là có người lại dám gây sự trước mặt mình!” Tôi nói một

tràng rồi cúp điện thoại.

“Sao vậy? Em không sao chứ hả? Sao tự nhiên mặt lại

biến sắc thế kia?” Tôi chỉ nghe thấy giọng Dương Siêu thoảng bên tai nhưng lại

không thể trả lời anh ấy được, sau đó thì thiếp đi, chẳng còn biết gì nữa.

Tôi bị trúng độc vì rượu. Thật không thể hiểu nổi tại

sao tôi lại có thể giữ được lâu đến thế rồi mới ngất đi nữa.

“Tiểu Ngư, em làm anh sợ muốn chết. Lần sau không được

uống rượu nữa đâu đấy!” Cố Đại Hải nắm lấy tay tôi giống như mẹ tôi vẫn thường

làm.

“Mẹ…” Vừa mở miệng, tôi biết ngay mình đã gọi nhầm.

“Ai là mẹ em chứ?” Cố Đại Hải tát nhẹ cho tôi một cái.

Mấy hôm nay, lúc nào cũng có người đến thăm tôi. A

Mông xách một đống sầu riêng tới làm bệnh nhân ở giường bên cạnh cứ nhất quyết

đòi chuyển phòng. Lý Triển Bằng cũng học theo cô vợ quý hóa của mình, cầm đến

một túi măng cụt khô, cúng như hạt điều, hại tôi phải kẹp nó vào cánh cửa cho

mềm ra mới ăn nổi, cuối cùng đành phải bảo Cố Đại Hải mang về nhà cho Bội Bội

nghịch. Chỉ có Lâm Sở là hiểu tôi, mang đến một quả đu đủ, có điều, cô ấy vừa

nói chuyện với tôi vừa ăn luôn miệng, kết quả là tôi chỉ ăn được có một miếng.

“Chào em gái!” Triệu Tam ngó cổ vào.

“Mau vào đây đi!” Tôi đang xem tạp chí bói toán, nói

với ra.

“Anh biết ngay là em đang nhớ anh mà”. Anh ấy

cầm theo một cái cặp lồng. “Xem này, anh vừa mới nấu cháo hải sản cho em đấy!”

Triệu Tam vừa nói vừa đổ cháo ra bát.

“Ôi, trên đời này đúng là chỉ có anh là thương em

nhất!” Tôi sung sướng đến nỗi muốn nhảy lên. Triệu Tam làm mấy thứ khác kém chứ

nấu ăn là số một, có lẽ ngay cả đầu bếp nhà hàng cũng nấu không ngon bằng anh

ấy.

“Nghe nói em gái vì lo nghĩ cho anh nên mới bị bệnh,

thế nên anh trai đây đương nhiên phải hầu hạ thật chu đáo rồi!” Triệu Tam

khoanh chân ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

“Anh nghe ai nói thế?” Tôi vội vàng húp một miếng

cháo, bỏng rát cả miệng.

“Em ăn từ từ thôi…! Chính là cái cậu đi cùng em mấy

hôm trước ấy, em ngất đi làm cho hắn lao tới cửa nhà anh gọi ầm lên”. Triệu Tam

đưa khăn giấy cho tôi. “Em cứ yên tâm đi, anh là ai chứ? Chẳng có việc gì mà

anh Tam của em không


Snack's 1967