
rần Hiểu Dĩnh một cái: “Nói tào lao, sao lại
không vội, làm sớm thì xong sớm, trở nên xinh đẹp rồi thì tìm một anh chàng đẹp
trai, lấy chồng là xong, đỡ phải suốt ngày bám lấy chị!”
“Không
phải, thế là chị không hiểu rồi, cho dù giờ có đủ tiền em cũng chưa làm đâu!”
“Tại
sao”, Hứa Trác Nghiên tròn mắt ngạc nhiên.
“Haizz!”.
Trần Hiểu Dĩnh tiêu diệt hết chỗ cá trong đĩa, đặt đũa xuống, uống một ngụm
nước, nhìn Hứa Trác Nghiên như nhìn người ngoài hành tinh, thong thả nói: “Chắc
chắn chị không hiểu được nỗi tự ti và bất lực của con gái xấu xí. Em muốn dùng
cái bộ dạng này để tìm được tình yêu chân chính của đời mình, anh ta không chê
bai em, cũng không để tâm đến vẻ bề ngoài của em, sau đó em mới đi chỉnh hình,
để tạo bất ngờ cho anh ấy!”
“Chị
hiểu rồi, em cần một tình cảm thuần khiết!”. Hứa Trác Nghiên gật đầu, vô cùng
tán thành. Lần đầu tiên trong lòng cô bắt đầu thực sự thích cô gái này, rất
kiên cường và rất có lập trường.
“Thôi
được rồi, ăn no rồi, chúng ta đi thôi! Về nhà tắm rửa một cái, người cứ dính
dính nhớp nháp khó chịu quá!”, Trần Hiểu Dĩnh cố ý nói một cách thật khoa
trương.
Hứa
Trác Nghiên biết có nhiều lúc con người cố ý dùng một thái độ để che giấu một
thái độ khác, ví dụ trong lòng càng đau đớn thì nụ cười trên mặt càng tươi tắn,
có lẽ đây chính là cái gọi là sự trưởng thành.
Tắm
xong, Hứa Trác Nghiên mặc một chiếc váy lụa hai dây màu xanh, lặng lẽ đứng
trước cửa. Nóng nực suốt một ngày, cuối cùng trời cũng đổ mưa. Màn mưa dày đặc bao
phủ bầu trời đêm, những cơn gió mát lạnh kèm theo hơi nước thổi đến, tí tách
đập vào cửa kính.
Điện
thoại đổ chuông, Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại từ trong cái tủ đầu giường ra,
nhìn vào màn hình, là số của Liêu Vĩnh Hồng.
“Nghiên
à!”. Giọng nói của Liêu Vĩnh Hồng có vẻ hốt hoảng, không điềm đạm như mọi bữa,
hơn nữa bên đó rất ồn ào, dường như đang đứng dưới mưa.
“Chị
Liêu, chị đang ở đâu thế? Chị làm sao thế?”. Hứa Trác Nghiên lo lắng hỏi, đối
với người phụ nữ một thân một mình làm ăn ở Thâm Quyến này, Hứa Trác Nghiên cảm
thấy vừa kính phục, vừa nể trọng.
“Chị
đang ở Châu Hải, hai khu trung tâm ở đây đều thỏa thuận tương đối rồi, nhưng
mưa to quá, xe của chị lại hỏng ở trên dường cao tốc, hôm nay chắc chắn không
về được rồi!”, Liêu Vĩnh Hồng lo lắng nói.
“Vậy em
và lái xe qua đó đón chị nhé?”. Phản ứng đầu tiên của Hứa Trác Nghiên là dẫn
theo lái xe của công ty đi đón Liêu Vĩnh Hồng.
“Haizz,
không cần đâu, chị gọi một người bạn bên này là được rồi. Chỉ có điều tối nay
chị hẹn với tổng giám đốc Lâm bên Hải Vương, số tiền vay anh ta sớm mai phải
chuyển vào tài khoản, sau đó gọi điện cho trụ sở công ty ở bên đó, chuyện này
không thể để lỡ được, hay là em đi thay chị một chuyến vậy?”. Liêu Vĩnh Hồng
nói bằng giọng rất lo lắng, nhưng tỏ ý như muốn bàn bạc với Hứa Trác Nghiên.
Điều
này khiến cho Hứa Trác Nghiên rất cảm động, ai cũng nói sếp là nữ rất khó “hầu
hạ”, thế nhưng Liêu Vĩnh Hồng không bao giờ như vậy, Hứa Trác Nghiên chợt thấy
cảm động, lập tức nói: “Không thành vấn đề, chị hẹn ở đâu?”
“Chị
hẹn lúc tám giờ, ở Thâm Hoa Viên trên đường Thái Điền Nam, nhà anh ta ở gần đó.
Bọn chị đã nói đến nơi sẽ gọi điện rồi tìm một quán cà phê. Lát nữa chị sẽ gọi
cho anh ta, rồi nói địa chỉ cụ thể cho em!”. Liêu Vĩnh Hồng nói bằng giọng áy
náy, cứ như thể mình đã mang đến rắc rối lớn cho Hứa Trác Nghiên.
Hứa
Trác Nghiên vội nói: “Không sao, em qua đó trước, sau đó sẽ gọi điện trực tiếp
cho anh ta, nhưng em không có số của anh ta, lát chị nhắn cho em số của anh ta
là được rồi!”
“Ok!”,
Liêu Vĩnh Hồng còn đặc biệt dặn dò: “Em bảo Hiểu Dĩnh đi cùng với em cho vui!”
“Ok,
chị không cần lo cho em đâu! Sáng ngày mai em sẽ mang chi phiếu cho tài vụ
chuyển khoản, chị cẩn thận nhé!”. Hứa Trác Nghiên nói xong liền cúp điện thoại,
lấy một chiếc váy liền màu cà phê trong tủ ra, khoác thêm một cái áo măng tô
bên ngoài, buộc mái tóc lên gọn gàng rồi xách túi ra khỏi phòng. Đi qua phòng
khách, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, biết Trần Hiểu Dĩnh
đang tắm, Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ rồi thay đổi ý định. Cô cảm thấy lúc này mà
bảo người ta ra ngoài đi lo chuyện công ty dường như không hợp lí cho lắm, thế
nên liền nói vọng vào: “Hiểu Dĩnh, chị ra ngoài có chút chuyện, chị có mang
chìa khóa rồi, em ngủ trước đi nhé!”
“Cái
gì?”. Tiếng nước chảy ồn ào, hình như Trần Hiểu Dĩnh đang đáp lời hay nói cái
gì đó, Hứa Trác Nghiên lại gần lắng nghe, lại nhìn đồng hồ, vội vàng đi giày và
lấy ô rồi ra ngoài.
Đứng ở
dưới lầu, cô mới phát hiện ra bắt xe dưới trời mưa chẳng phải chuyện dễ dàng
tẹo nào, cũng may là cô mặc áo măng tô chứ nếu không thì chết rét. Hứa Trác
Nghiên run rẩy đứng chờ mất hơn hai mươi phút, khó khăn lắm mới bắt được xe.
“Bác
tài, đến Thâm Hoa Viên trên đường Thái Điền Nam!”. Hứa Trác Nghiên ngồi vào ghế
sau, nói địa chỉ cho lái xe. Lái xe cố ý nhìn Hứa Trác Nghiên qua gương chiếu
hậu.
Hứa
Trác Nghiên có hơi ngạc nhiên nhưng mặc kệ. Cô nhìn ra ngoài cửa, mưa càng lúc
càng lớn.