
Khoảng
tám giờ hai lăm phút, xe dừng lại ở cổng Thâm Hoa Viên.
Hứa
Trác Nghiên lấy điện thoại ra, tìm đến tin nhắn mà Liêu Vĩnh Hồng gửi đến, gọi
đến máy của Lâm Khởi Phàm: “Chào tổng giám đốc Lâm! Thật ngại quá, tổng giám
đốc Liêu đang mắc kẹt ở Châu Hải, xe bị hỏng giữa đường, không thể qua được.
Chị ấy bảo tôi qua đây, giờ tôi đang ở cổng Thâm Hoa Viên, chúng ta sẽ gặp nhau
ở đâu ạ?”
“Giờ
tôi đang ở Sao Paulo, cô qua đây luôn đi, đến trước quầy lễ tân nói tìm tôi là
được!”, Lâm Khởi Phàm dường như có vẻ bực bội, nói xong liền cúp máy luôn.
Hứa
Trác Nghiên chửi thầm hàng trăm lần trong bụng. “Sao Paulo” là chỗ quái quỷ nào
nhỉ? Người lái xe nhìn cô, vẻ mặt rất kì lạ, nói: “Ngay trước mặt, lái xe qua
đó hay cô tự đi?”
Hứa
Trác Nghiên nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, đành nói: “Anh lái qua đó đi!”
Xuống
xe, đi vào cửa hàng. Hứa Trác Nghiên mới hiểu tại sao ánh mắt của người lái xe
nhìn mình lại kì cục đến thế. Hóa ra “Sao Paulo” chính là vũ trường, kiểu kiểu
như “Thiên Thượng Nhân Gian” của Bắc Kinh, chỉ có điều tại sao lại đặt cái tên
như thế nhỉ?
Hứa
Trác Nghiên biết, Sao Paulo là một thành phố lớn nhất của Brasil, nó không chỉ
là trung tâm của Brasil mà văn hóa, nghệ thuật và phong tục tập quán ở đó cực
kì độc đáo, cũng là đại diện điển hình cho văn hóa nghệ thuật ở Nam Mỹ: lãng
mạn, suy nghĩ thoáng, tình cảm nồng nàn, giống hệt như mùi thơm của cà phê được
sản xuất ở đó. Vũ trường này lấy tên Sao Paulo có lẽ là để ám chỉ sự cuồng
nhiệt và lãng mạn theo phong cách Nam Mỹ. Những điều này Hứa Trác Nghiên học
được từ chị họ, cái gọi là kiến thức nghề nghiệp, đi đến đâu cũng tự nhiên ngẫm
nghĩ đến tên tuổi, kinh doanh, mô hình tiêu thụ và phục vụ của nó.
Vừa nói
ra tên Lâm Khởi Phàm ở quầy lễ tân, quả nhiên Hứa Trác Nghiên được người ta dẫn
đi liền. Đi xuyên qua hết phòng này đến phòng kia, cuối cùng đến một gian phòng
nhỏ.
Đẩy cửa
bước vào, Hứa Trác Nghiên chợt ngây người.
Trong
căn phòng nhỏ gần như chẳng trang hoàng gì, chỉ có một bức tranh cổ, một chậu
cây cùng một cái bình hoa trang trí. Trong phòng rất mát mẻ, tuy nhiên ở chính
giữa phòng là một cô gái.
“Nyotaimori”.
Hứa
Trác Nghiên đã đọc được trên báo, “Nyotaimori” là một hình thức nghệ thuật ẩm
thực khỏa thân phổ biến trong tầng lớp thượng lưu của Nhật. Những cô gái này
bắt buộc phải là gái trinh, hơn nữa dung mạo phải xinh đẹp, thân hình phải hoàn
hảo. Mỗi lần thực khách chọn “Nyotaimori”, các Nyotaimori này phải thực hiện
các bước làm sạch thân thể một cách nghiêm ngặt, khỏa thân nằm giữa phòng ăn,
theo một tư thế nhất định. Món su shi sẽ được bày vào những vị trí nhất định
tùy theo công dụng của nguyên liệu làm nên món ăn để thực khách dùng đũa gắp.
Lúc ấy Hứa Trác Nghiên đọc được bài báo này còn cảm thấy hết sức ghê tởm, thật
không ngờ hôm nay mình lại tận mắt nhìn thấy.
Không
giống như trên báo chí từng miêu tả, cô ta không khỏa thân hoàn toàn. Phần ngực
được che bằng một tấm vải trắng, chỗ kín là một chiếc quần lót ren màu đen,
thân hình nõn nà càng thêm nổi bật dưới ánh đèn mờ nhạt, vô cùng quyến rũ và
gợi cảm.
Mới
nhìn, Hứa Trác Nghiên không tránh khỏi thất sắc, tuy nhiên nhìn qua một lượt
các thực khách đang cầm đĩa lấy thức ăn đứng xung quanh Nyotaimori, bọn họ ai
nấy trông rất đĩnh đạc, Hứa Trác Nghiên lại thầm nhủ mình phải bình tĩnh, thật
bình tĩnh!
Vừa
nhìn thấy Lâm Khởi Phàm đang ngồi nhìn mình bằng ánh mắt như trêu ngươi, Hứa
Trác Nghiên đã đi đến gần, mặt lạnh như tiền, đang định mở miệng nói thì Lâm
Khởi Phàm đã cướp lời: “Hoặc là cùng ăn, hoặc là đợi tôi ăn xong, lát nữa nói
chuyện!”
Hứa
Trác Nghiên cố nén cơn giận trong lòng, xoay người lại: “Tôi ra ngoài chờ
anh!”, nói rồi cô đi thẳng ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Khoảnh khắc cánh cửa
đóng lại, dường như có ai đó nói câu gì không rõ, sau đó là một tràng cười thô
bỉ và đáng ghét!
Đi ra
hành lang, tiếng nhạc chát chúa đập vào tai cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Trác
Nghiên.
Đứng ở
đây có thể nhìn thấy những màn biểu diễn “nóng” trên sân khấu. Có thể người
khác sẽ gọi đó là “múa thoát y” hoặc là múa cột, nhưng Hứa Trác Nghiên thà gọi
đó là “múa sexy” còn hơn.
Còn nhớ
lúc ở Bắc Kinh, có lần Phan Hạo Nho và chị họ dẫn cô đến nhà hát xem “múa
sexy”. Lúc đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc bộ quần áo lấp lánh kim tuyến, để lộ
vòng eo thon nhỏ, nhảy nhót, xoay vòng, tỏa ra sức sống thanh xuân của mình,
nồng nàn như một ngọn lửa, với một thái độ cực kì tích cực. Lần đầu tiên xem
kiểu khiêu vũ ấy, hoàn toàn không hề đồi trụy hay có tính chất khiêu dâm như
người ta vẫn nói.
Những
bản nhạc xập xình cùng cô vũ nữ nhảy nhót không ngừng trên sân khấu như hòa vào
làm một với ánh đèn mập mờ. Lúc này Hứa Trác Nghiên mới cảm nhận được sức hút
của vũ đạo. Đúng vậy, những vũ nữ giỏi không chỉ khiến đàn ông động lòng mà còn
có thể khiến đàn bà xao động, cho dù người xem là già trẻ, lớn bé, đều sẽ bị
cuốn hút vào điệu nhảy.
“Múa
sexy” là một kiểu vũ đạo rất độc đáo, một trào lưu hình thành từ dân gian, là
những