
người Trần Na….
Lúc tỉnh lại đã ba giờ đêm, Văn Bác nhìn Trần Na đang
nằm bên cạnh, một cảm giác tội lỗi và áy náy dấy lên trong lòng anh. Anh lại
hại đời một người phụ nữ vô tội, nói chính xác hơn là một cô gái vô tội, cô ấy
vẫn còn trẻ như vậy, còn chưa kết hôn nữa chứ! Làm sao đây? Làm thế nào đây?
Văn Bác vô cùng hối hận, xấu hổ muốn đập đầu vào tường.
- Yên tâm đi! Em sẽ không nói ra đâu! Em sẽ không nói
cho bất kỳ ai biết đâu! – Trần Na nằm ép vào ngực anh, dịu dàng nói.
- Anh có lỗi với em, anh không nên làm vậy! – Văn Bác
hối hận.
- Không sao, là em tự nguyện chứ có phải anh ép em
đâu!
Thực ra Văn Bác cũng thấy có lỗi với vợ, nhưng người
đàn bà âu yếm với gã đàn ông kia trong nhà hàng tối nay chắc chắn là vợ mình,
có thể cô ấy cũng đã ngoại tình. Bởi vì trước đây cô ta từng nói, nếu như anh
có bồ ở bên ngoài thì cô ta cũng sẽ cho anh “mọc sừng”. Giờ thì suốt ngày cô
hoài nghi anh có bồ, điều này chẳng phải cho thấy cô ta cũng đã ra ngoài tìm
đàn ông hay sao?
Cho dù vợ có ngoại tình, Văn Bác nghĩ mình cũng không
nên làm như vậy. Anh vừa mới đoạn tuyệt quan hệ vụng trộm với Lương Tuyết, giờ
lại vướng phải chuyện tình một đêm với Trần Na. Vừa mới thoát ra khỏi vũng bùn
lại rơi ngay vào đầm lầy, đúng là một hành động ngu xuẩn!
Văn Bác ngồi dậy, định mặc áo quần rồi về, nhưng Trần
Na nói:
- Đã ở đây rồi thì anh cứ ở lại hẵng mai hãy về. Anh
đi rồi, một mình em sẽ càng hụt hẫng!
Văn Bác ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, bản thân mình đã
sai lầm rồi, còn để ý đến vài tiếng đồng hồ còn lại làm gì? Hơn nữa nửa đêm nửa
hôm thế này, ra ngoài cũng chưa chắc bắt được xe, thôi thì ở lại chờ trời sáng
rồi đi vậy!
Cả Văn Bác và Trần Na đều không ngủ được, liền nằm
trên giường nói chuyện công việc, chuyện phiếm về các đồng nghiệp trong công
ty. Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa rầm rầm, có người như
đang say rượu lè nhè gọi:
- Na Na, mở cửa ra, anh về rồi đây!
- Hả? Hỏng rồi, bạn trai em về rồi! – Trần Na mặt mày
thất sắc nói.
Văn Bác cũng giật nảy mình, hoảng loạn:
- Chết rồi, làm thế nào bây giờ? Làm sao đây?
- Trời ơi, biết làm sao bây giờ? – Trần Na cuống quýt
không biết làm thế nào.
- Đừng cuống, từ từ nghĩ cách đã!
- Haiz, thôi bỏ đi, cùng lắm thì em chia tay với anh
ta, dù sao em cũng chẳng còn hy vọng gì với anh ta nữa rồi!
- Cứ tìm cách đã, sau hãy nghĩ những cái này!
Văn Bác lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Anh chạy ra
ngoài ban công, nhìn xem có gì có thể trèo xuống được không, nhưng anh thất
vọng phát hiện ra là chẳng có gì cả, nếu như liều mạng nhảy xuống. hậu quả thật
khôn lường. Cho dù không ngã chết thì cũng tàn phế. Đây là lầu ba mà, không thể
nhảy xuống được!
- Na Na, em mau mở cửa ra để anh vào! – Người yêu Trần
Na ra sức gõ cửa rầm rầm.
- Trần Na, em có dây thừng không? – Văn Bác lo lắng
hỏi.
- Để làm gì? – Trần Na ngạc nhiên.
- Anh muốn tụt xuống dưới!
- Em không có!
- Thế thì tìm hai cái ga giường ra đây! – Văn Bác thực
sự đã hết cách.
- Thôi bỏ đi, em thấy nguy hiểm quá. Cùng lắm thì em
mở cửa nói rõ chuyện với anh ta! – Trần Na nói.
- Không được, tuyệt đối không được làm vậy!
- Có rồi, anh trốn ra ban công trước, để em đuổi anh
ta đi!
- Em nghĩ ra cách rồi à? – Văn Bác vui mừng nói.
- Anh cứ để em, mau trốn đi trước đã!
Văn Bác trốn ra ban công. Trần Na chậm rãi đi ra mở
cửa. Đúng lúc ấy, tiếng bạn trai cô nói vọng vào:
- Trần Na, anh biết là em có nhà, mau mở cửa ra, đừng
giận, anh sẽ tổ chức sinh nhật bù cho em, là anh sai, anh đáng chết, anh có lỗi
với em, giờ anh sẽ bù đắp cho em có được không?
- Hừ, bù đắp, anh muốn bù đắp thế nào? – Trần Na nói.
- Em mau mở cửa cho anh vào đi!
- Anh còn biết đường về à? Anh vẫn còn biết sinh nhật
của tôi ư? Tại sao không nghe điện thoại của tôi?
- Chẳng phải anh bận sao? Em phải hiểu cho anh chứ,
anh sẽ bù đắp cho em mà!
- Anh nói dễ nghe nhỉ? Bù đắp cái gì?
- Mai anh sẽ mua quần áo cho em, anh sẽ mua quà, em
muốn mua gì cũng được! Em thấy thế nào?
- Không được, tôi không muốn ngày mai, tôi muốn hôm
nay, anh phải đi mua bánh ga tô và 99 bông hồng ngay!
- Đừng làm khó anh mà, em thấy đấy, giờ đã là nửa đêm
rồi, anh đi đâu để mua những thứ ấy chứ?
- Mặc lệ anh, anh không mua được hoa hồng với bánh ga
tô đến thì đừng hòng tôi mở cửa. Khi nào mua đến tôi mới mở cửa!
- Haiz. Cưng của anh ơi, báu vật của anh ơi, em thương
anh chút đi, tha cho anh đi mà!
- Hừ, còn lâu! Thương anh á? Thế thì ai thương tôi?
- Thôi được rồi, anh đi!
Nghe thấy bạn trai đi rồi, Trần Na liền nói với Văn
Bác:
- Anh ta đi rồi, đợi một lát em mở cửa xem thử. Nếu
như anh ta trốn ở ngoài, vẫn chưa đi, thì đợi anh ta vào nhà, em sẽ dẫn anh ta
vào phòng ngủ, anh nhân cơ hội trốn đi nhé! Nếu như anh ta đi thật rồi thì càng
tốt, anh cũng đi luôn đi! Nhớ là nhất định phải cẩn thận, đừng gây ra tiếng ồn
làm kinh động đến anh ta!
Văn Bác vô cùng hoảng loạn, nếu như chuyện này bị bạn
trai của Trần Na phát hiện ra, làm ầm lên, các đồng nghiệp trong công ty mà
biết được thì hậu quả thậ