
kiếm trong tay
nàng thì chính là lang quân như ý của nàng. Sau đó,
tuy tìm được lang quân nhưng đường tình trắc trở,
cuối cùng bị Ngưu Ma Vương giết trong hỗn chiến
Lúc này đầu lưỡi Hồ Nhất Hạ thắt
lại: "Cua —— quy tắc?"
"È hèm." Nàng Lãnh vô vị nhún vai.
Hồ Nhất Hạ cẩn thận hồi tưởng mấy phen, ba hồi
hồn thấy bộ mặt chắc chắn của Lãnh Tĩnh, nhất thời cảm
thấy giải thích này quá hợp tình hợp lý, quá không chê
vào đâu được, cô không tin cũng không được.
"Được rồi, mình thừa nhận xác thực dáng dấp của
mình là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp
xe chở. Đàn ông không ngăn cản được mị lực của mình
đúng là bình thường."
Hồ Nhất Hạ tỏ biểu tình lâm vào trong tự
trách, nhưng mặc dù cau mày cũng không quên rắm thúi,
Lãnh Tĩnh nghe vậy, suýt nữa bị cola sặc, cũng may
Hồ đồng chí rất nhanh nhận rõ thực tế: "Nhưng canh
ta.. Không giống cái loại người sẽ trông mặt mà bắt hình
dong. Xác thực mà nói, anh ta căn bản cũng không phải là người."
Thấy cô lặp lại giằng co lâu như vậy nhưng chỉ cho ra
kết luận thế này, lúc này Lãnh Tĩnh liền hung dữ
nhào qua: "Nghiêm chỉnh mà nói!"
Hồ Nhất Hạ bị đau kêu rên, nhưng thân ở nơi công
chúng, không thể hô to gọi nhỏ, không thể làm gì khác
hơn là trầm mặc xoa trán, mặt ủy khuất nhìn về
phía Lãnh Tĩnh, trong ánh mắt tỏ ý lên án rõ ràng.
Nhưng khi đối diện bộ mặt gấp gáp của Lãnh Tĩnh, Hồ
Nhất Hạ liền cỉu xìu.Ý thức được bạn tốt lại vì mình
mà lo lắng thành ra như vậy,cô lập tức ngồi thẳng, nghiêm
nghị nói: "Được, nghiêm chỉnh mà nói."
Mỗi lần Lãnh Tĩnh tỏ vẻ đoan chánh thì sẽ
xuất hiện vẻ mặt đáng đánh đòn, thần thần bí bí
làm người ta dựng đứng tóc gáy, giờ phút này, Hồ Nhất
Hạ thật có cảm thụ này, không thể không chà xát cánh
tay, nhìn gương mặt nghiêm túc của Lãnh Tĩnh đang lại
gần:"Phó tổng này, có đẹp trai hay không, có cao
hay không, eo nhỏ không, mông vểnh không, cơ ngực
có lớn hay không?"
Một câu cũng không dừng lại lấy hơi, thấy cô nói
như vậy, Hồ Nhất Hạ cơ hồ muốn sặc khí.
Hai người ngồi ở góc KFC.
Hai người phụ nữ nhìn như thần kinh có vấn đề.
Một đoạn đối thoại mạch lạc không rõ.
Tháng này Hồ Nhất Hạ đã dung phần tiền cuối cùng để
mời ăn hai phần cánh gà, nhịn không được nữa cong tay
búng vào ót Lãnh Tĩnh: "Đây chính là vấn đề nghiêm
chỉnh cậu nói?"
Lãnh Tĩnh chậm rãi uống cola, sau đó bổ sung: "A
đúng, còn lọt một cái, độc thân hay không?"
"Những thứ này đều không phải là vấn đề, mấu
chốt là. . . ." Hồ Nhất Hạ chỉ mua được một ly
cola chỉ đành phải ho khan thanh thanh tiếng
nói: "Mình không có cảm giác với anh ta."
"Cảm giác gì?"
Biết Hồ Nhất Hạ, chỉ có Lãnh Tĩnh. Hồ Nhất Hạ chưa kịp
mở miệng trả lời, đã bị đánh gãy, "Cảm giác
nhịp tim? Hồ ly,bcòn tưởng mình là cô gái nhỏ 17 tuổi à,
chơi nhịp tim?"
Hồ Nhất Hạ cúi đầu xuống.
Phản ứng này của cô, Lãnh Tĩnh đã sớm nhìn quen: "Đừng nói
vớimình cậu còn băn khoăn chuyện với Hứa Phương Chu."
"Nào có?"
Hồ Nhất Hạ vốn còn suy yếu bỗng ngẩng đầu, không
ngừng phủ nhận.Phản ứng này, Lãnh Tĩnh cũng đã
biết không chỉ một hai lần,nhưng trước sau vẫn không biết
khuyên cô như thếnào.
"Mình đi gọi phần cho cả nhà qua." Lãnh
Tĩnh vừa nói vừa đứng dậy.
"Ví mình đã rỗng!"
"Chị mời." Lãnh Tĩnh vung tay lên, thật
rất tiêu sái.
Lãnh Tĩnh là cao thủ nói sang chuyện khác, Hồ Nhất
Hạ yên tâm thoải mái đuổi những trí nhớ đó ra khỏi
não, chuyên chú, gọn gàng giải quyết xong phần cánh gà
thật là ít ỏi.
Từ nhịp tim đến tim chết hành hạ, nhát gan như
Hồ Nhất Hạ, cả đời tuyệt không muốn trải qua lần
nữa, Hồ Nhất Hạ ngồi ghế cạnh tài xế, cứ ôm
phần ăn cả nhà sinh ra giác ngộ.
Nhỏ giọng kêu Lãnh Tĩnh trầm mặc lái xe: "Lãnh..
."
"Hử?"
“Anh ta, đủ cao, đủ đẹp trai, về phần ngực mông eo
chân, mình xem xét rồi sẽ về nói cho cậu biết."
Lãnh Tĩnh thật sửng sốt một chút.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lời của cô xong, Lãnh Tĩnh nhất
thời nâng khuôn mặt tươi cười lên, vỗ hờ một chưởng
vào ót của cô: "Vậy mới đúng, quản anh ta khỉ
gió là nghèo rớt mùng tơi hay là chỉ muốn làm loạn, cô
nương ngốc mới bởi vì sợ bị đau mà không dám nếm
thử, thông minh, đều có thể cắn răng băng bó cho
mình, giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiếp tục fra chiến trường."
Hồ Nhất Hạ đang cố gắng cười đáp lại, Lãnh Tĩnh đã vui
mừng la lên trước: "Oa, lời mình nói quá
kinh điển rồi, mình cũng bội phục chính mình, nhanh
nhanh nhanh, mau giúp mình truyền lên Microblogging."
Hồ Nhất Hạ bật cười. Trong lòng có một thanh âm từ
từ truyền ra:cuộc sống hạnh phúc của hai tỷ muội ba
hoa, quả thật thiếu hai người đàn ông tới làm dịu.
******
Điều lệnh chính thức hạ xuống rất nhanh, Hồ Nhất
Hạ mang theo giác ngộ đi nhậm chức trợ lý, mặc dù lần
"Giác ngộ" này hơi thấp kém.
Nội tâm thấp thỏm không thể không tự an ủi: anh tìm
đối tượng của anh chơi yêu đương, tôi tìm tình yêu cũ
của tôi ra ngoài, mua bán này có lời
Ôm thùng giấy rời đi bộ 99 thì Hồ Nhất Hạ đặc
biệt hào phóng nói lời từ biệt về phía các vị lưu luyến
không rời: "Về sau tất cả mọi người có thể
hưởng thụ được cà phê cao cấp hơn ở lầu 5