Snack's 1967
Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322931

Bình chọn: 10.00/10/293 lượt.

rồi, cũng vui vẻ lên chút chứ!"

Nữ QQ lại thực tế xưa nay chưa thấy: "Về sau em

phải bận rộn rồi, ngàn vạn đừng lười biếng, tất cả mọi

người xem thường bộ 9 mình,em phải tranh thủ giúp chúng

ta."

Không khí đứng đắn bây giờ thật đúng là làm cho

người ta hơi thương cảm, đáng tiếc khi tâm tình Hồ

Nhất Hạ vẫn phập phồng, nữ QQ cũng đã lộ ra

nguyên hình, thay thế bằng nụ cười híp mắt, nói:

"Dĩ nhiên, thỉnh thoảng lén đem ít đồ tốt trở lại

hiếu kính chúng tôi cũng được."

"Không thành vấn đề!" Hồ Nhất Hạ đồng ý

ngay.

Lý tưởng rất đầy đặn, thực tế lại chỉ là da

bọc xương, Hồ Nhất Hạ nhất định phải nuốt lời rồi. Muốn

trách chỉ đổ thừa, công việc trợ lý này, không phải

cho 1người làm.

Không chỉ làm việc, còn cùng ăn cơm, cùng thức đêm,

cùng rèn luyện, Hồ Nhất Hạ nghiễm nhiên thành ba cùng.

Giờ làm việc, tất cả công việc về sửa sang

lại hành trình hôm đó, an bài hội nghị, chỉnh lý văn

kiện đều không có phần Hồ Nhất Hạ, sai vặt, chọn món ăn,

pha cà phê, thậm chí là quét dọn phòng làm việc,tưới

nước cho thực vật, đều do cô phụ trách.

Hồ Nhất Hạ bận rộn đến cơ hồ hộc máu, Chiêm Phó

tổng này cự tuyệt quan tâm quá nửa cầu; muốn làm người

bay trên không, bôn ba khắp nơi thì lại hoàn toàn quẳng

Hồ Nhất Hạ cô ra sau đầu, vẫn để cho cô ở tổng bộ

quét dọn phòng làm việc, cả một tháng, Hồ Nhất Hạ cả

cơ hội du lịch từ thiện cũng không có.

Mỗi lần Hồ Nhất Hạ uể oải eo mỏi lưng đau, về đến

nhà, tựa trên ghế sa lon không muốn động đậy.

Mỗi ngày cô đi sớm về trễ, hôm nay vừa đúng đụng

phải Lãnh Tĩnhncũng làm thêm giờ, cô rốt cuộc có cơ

hội kể khổ, nói bô bô một hồi,rốt cuộc không còn quá

uất ức.

"Điều này cũng gọi quy tắc ngầm? Mình về nhà

bán rau củ thôi."

Lãnh Tĩnh ngồi ở bên cạnh bóp chân cho cô, mặt không

hiểu: "Có lầm hay không? Chức trách của cậu quản

gia + nước trà + dọn dẹp + xe 3=ngựa + mua + sai vặt

GPS + 114 (tổng đài hỏi số điện thoại, giống 116 ở

VN)?"

"Còn phải +10086 1(tổng đài cung cấp số di

động)." Hồ Nhất Hạ căm giận bổ sung.

Lãnh Tĩnh kiên quyết không tin phán đoán của mình bị sai,

"Theo đầu mối tháng trước cậu cho mình, theo

Logic của người bình thường để suy luận, anh ta quả

thật có ý đối với cậu mà."

“Anh ta không phải người bình thường" Hồ Nhất Hạ

nói đến chỗ hận,vụt một tiếng vọt lên, "Không!Phải

nói anh ta không phải là angười!"

Là một con người, sẽ không giày vò cô một người mà

người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, xe gặp xe chở.

Là một con người, sẽ không bắt cô thức đêm làm việc

rồi sáng sớm ngày mai lại phải cùng anh ta leo cầu thang.

Là một con người,sẽ không éo cô sửa lại quá nhiều

bảng báo, hợp đồng, tài liệu.

Là một con người, sẽ không để cô nhận lời người

này lại đáp ứng người kia trong bữa tiệc, lại keo

kiệt một ngụm rượu cũng không chịu cho cô uống.

Là một con người, sẽ không hỏi cô con gái thích hoa

gì, lại tặng hoa cho đối tượng hẹn hò, mấu chốt

là, anh hàng và hoa cũng đều do cô đặt.

Hồ Nhất Hạ hoàn toàn bỏ đi ý niệm "bị cua".

Anh chị ở phòng thư ký rất sợ cô gánh không

được, lo lắng chuyện khổ sai này sẽ rơi lên người

mình, giống như vô ý, thay nhau tới an ủi

cô: "Tiểu Hồ a, chịu đựng, chờ em hết khổ rồi,

căn cơ của em ở Ngải Thế Thụy cũng vững chắc rồi, tiền

đồ vô lượng a."

—— Phó tổng tổng cộng có ba phụ tá, tại sao

chỉ có tôi làm việc không phải của người làm?

Hồ Nhất Hạ oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt

ngoan ngoãn gật đầu, đối phương lại tựa hồ muốn

xuyên thủng tâm tư của cô: "Cho em làm trợ lý

kiểu mưu trí, sợ em không đủ thông minh. Cho em làm

trợ lý kiểu giao tiếp, mạng lưới giao thiệp của em

còn chưa có triển khai.Vẫn là kiểu bảo mẫu thích hợp

em nhất."

—— tôi cho rằng dầu gì tôi cùng là một quản

gia, thì ra nhiều nhất chỉ xem là một bảo mẫu?

Hồ Nhất Hạ hoàn toàn không còn cách nào.

Phải, chịu đựng đi!

Nhưng tính tình tùy ý hơn, cũng không nhịn được kiểu

chịu đựng này, rốt cuộc, lại bị phái đến sửa

sang tài liệu năm trước lại lần nữa, Hồ Nhất Hạ cả

đêm không có nhắm mắt, biết hôm sau còn phải chuẩn

bị cho hội nghị, liền núp ở phía dưới bàn hội

nghị ngủ thiếp đi.

Hồ Nhất Hạ vốn chỉ muốn chợp mắt một chút,

hội nghị thường mở lúc 10h, cô liền đặt điện thoại

di động báo thức lúc 9h50, tự nhận là không có sơ

sẩy, không ngờ cô lại ngủ luôn không tỉnh, tiếng vang

gì cũng không nghe.

Thật là đen ngọt.

Cảm giác mình thật giống như đang nằm mơ, nằm mơ thấy

mình về đến trên giường ấm áp trong nhà. Duỗi người

một cái, giản lưng ra,thật thoải mái hơn vùi ở

dưới bàn hội nghị nhiều.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Trong mộng còn có

thanh âm, hỏi cô như vậy.

Cô hít hít lỗ mũi, bởi vì trải qua mơ mơ hồ hồ

nhiều lần lắm, cũng không quá tự nhiên trả lời:

"Hứa Phương Chu, em khát."

**

Hồ Nhất Hạ bị thanh âm thấp đến gần như thở dài

của mình làm tỉnh lại.

Mở mắt ra, tầm mắt còn có chút kinh hoàng cứ

như vậy đụng vào trong một đôi mắt khác.

Chiêm Diệc Dương đang nhìn cô, con ngươi sáng

bóng hơi lóe lên ánh sáng khó hiểu.

**

Hồ Nhất Hạ nháy nháy lông mi, còn chưa phản ứng kịp.

Chiêm Diệc Dương vào lúc này,