
đột nhiên đứng dậy
rời đi.
Động tác xoay người đụng phải một sợi dây thừng
trong đầu cô.
Hồ Nhất Hạ bỗng dưng bị điểm tỉnh, vội vàng
ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra chỗ
mình ở giờ phút này, là phòng làm việc cô quét dọn
một tháng nay, mỗi góc đều hiểu rõ.
Nhìn lại đồng hồ.
12 giờ? ! !
Sững sờ xong, Hồ Nhất Hạ lập tức đẩy tây trang
đàn ông trên người ra, nhảy xuống ghế sa lon.
Động tác quá mạnh, đầu gối đụng phải cái ghế
mới vừa rồi Chiêm Diệc Dương ngồi, buồn bực đau
đớn không nói, còn đụng ra động tĩnh không nhỏ.
Hồ Nhất Hạ vội vàng tìm giày khắp nơi, không
rãnh chú ý đau đớn. Nhưng cũng đã trễ —— mới vừa mang
giày xong, còn chưa kịp ngồi thẳng lên, ánh mắt
đã liếc thấy có người trở lại trước mặt mình.
Giày da màu rám nắng, ống quần màu tro thuốc lá.
Hơi thở mát lạnh của đàn ông, rõ ràng rất gần.
Vẫn không thể nào tránh được số mạng bị giáo
huấn, Hồ Nhất Hạ bĩu môi, chấp nhận ngẩng đầu.
Chiêm Diệc Dương đi mà quay lại chỉ nhìn nhìn cô, sau
đó trầm mặc đưa tới một ly nước.
Hồ Nhất Hạ nhìn ly nước một
cái, rồi nhìn anh.
Rồi lại nhìn ly nước, rồi lại nhìn anh.
Đang lo lắng không biết kết thúc như thế nào,
đột nhiên thấy anh khẽ nheo cặp mắt lại, ánh
sáng trong mắt, khiến người nhìn thật sự sợ, Hồ
Nhất Hạ vội vàng cúi đầu, thức thời nhận lấy ly
nước, ngửa đầu buống.
Ừng cực ừng fực, uống xong ba ngụm, quẳng cái ly xuống "pằng"một
tiếng: "Cám ơn Phó tổng, tôi, đi ra ngoài trước."
Trong lòng thấp thỏm, nói xong liền chạy ra ngoài, nào
ngờ sau lưng lập tức truyền đến một tiếng nói lành
lạnh: "Đứng flại."
Hồ Nhất Hạ lập tức ngừng chân. Cũng không 1dám quay
đầu lại.
Chỉ nghe tiếng bước chân tiến tới gần mình, không
nhanh, cũng không do dự. Đến bên người cô, cũng không
nói chuyện, cứ từ trên cao nhìn xuống cô.
Bộ dáng thong thả ung dung, nào chỉ là đáng đánh
đòn? Hô hấp ấm áp của anh phất bên tai cô, Hồ Nhất Hạ
tuyệt không thừa nhận giờ phút này, trái tim mình nhột
nhạt, khó nhịn.
Khi dễ tôi không dám quay đầu lại phải hay không? ——
Được frồi, tôi xác thực không dám quay đầu lại.
Thời khắc Hồ Nhất Hạ đang suy tính trong lòng,
anh đột nhiên giơ tay lên, như muốn ôm vai cô.
Bởi vậy, lúc này Hồ Nhất Hạ chỉ nghe thấy tiếng
tim đập ồn ào của mình. Mất ự nhiên nghiêng đầu, vừa
chống lại cằm cái cằm có vẻ kiêu căng của anh.
Quai hàm khẽ mở khẽ ngậm, lại một đoạn tần
suất ám muội nhưng rất lãnh đạm đánh vào màng
nhĩ: "Giờ làm việc lười biếng, tôi nên trừng phạt
em thế nào?"
Mặt mày anh quyến rũ, khóe miệng ẩn cười, Hồ Nhất
Hạ không cách nào đáp lại, trong lòng rống giận:
yêu nghiệt!
Một yêu nghiệt tựa hồ không có ý định nghe đáp án
của cô, cánh tay cơ hồ sắp ôm lấy cô bỗng dưng
buông lỏng, một tay kia mò lấy áo khoác cô vứt
trên ghế sa lon, phủ lên vai cô: "Buổi tối có
tiệc."
Hồ Nhất Hạ cứ như vậy bị trục xuất ra khỏi phòng
làm việc, trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại, thật
lâu không thể bình phục.Đang giờ cơm trưa, cô tự nhiên lựa
chọn đến phòng ăn nhân viên để ăn cơm và nhiều chuyện.
Chân trước mới vừa bước vào cửa chính phòng ăn,
Hồ Nhất Hạ liền cảm thấy là lạ.
Vô số đôi mắt từ trong bàn ăn nâng lên, đồng loạt
nhìn chằm chằm cô. Trường hợp, thật hùng vĩ.Chân sau của Hồ
Nhất Hạ, hoàn toàn không bước vào được rồi.
Trong những cái nhìn chăm chú, Hồ Nhất Hạ nhìn
thấy nữ QQ cao hứng bừng bừng ngoắc mình, vội vàng,
cúi đầu đi chậm qua.
Nữ QQ lập tức nói: "Tiểu Hồ Ly, chúng ta là
chị em phải không?" Kết hợp với đôi mắt nhỏ buồn
bã của cô, Hồ Nhất Hạ nhìn mà đầu óc hỗn loạn.
Hồ Nhất Hạ còn chưa ngồi ấp chỗ, đã vội vã
đứng thẳng tỏ thái độ:"A, Yes Dĩ nhiên."
Nữ QQ lập tức lắc cánh tay Hồ Nhất Hạ, "Vậy em mau
nói thật với chị, em và ——" nhíu
mày, "—— hả?"
Nữ QQ nói đến đó thì dừng, chỉ dùng sức lực
nháy mắt với Hồ Nhất Hạ, cứ thế không chịu nói nữa,
Hồ Nhất Hạ vừa cứu vớt cánh tay sắp bị lắc gãy của
mình, vừa nhắm mắt đoán: "Em, và ai?"
Nữ QQ không nói, giả vờ cả giận nói: "Xem chị là
người ngoài có phải không? Còn muốn gạt chị có
phải không? Chuyện xảy ra ở hội nghị thường kỳ hôm
nay, đã truyền khắp trên dưới công ty."
"A!" Hồ Nhất Hạ nghĩ tới, "Em không cẩn
thận ngủ quên," ý nghĩ vừa cchuyển, Hồ Nhất Hạ lại
buồn bực, "Nhưng sao chị biết chuyện này?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Hồ Nhất Hạ
chỉ cảm thấy chung quanh tựa hồ d6lập tức an tĩnh rất nhiều,
theo bản năng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy mọi
người ở bàn bên cạnh đang để đũa xuống, ngồi thẳng
thân thể.
"Sau đó?" Nữ QQ kéocô ngồi xuống, triệu hồi
hồn cô từ bàn bên cạnh, không để ý tới nghi vấn
của cô, ưỡn khuôn mặt nhỏ nhắn hướng dẫn từng bước.
"Không có sau đó. Em ngủ quên, không biếtcgì hết." Hồ
Nhất Hạ thản nhiên.
Nữ QQ dùng hết kỹ thuật đeo bám dai dẳng, vẫn
không moi ra được nửa chữ từ miệng cô. Hí mắt nhìn
cô, ơ a! Bộ mặt thản nhiên? Giả bộ còn như vậy!
Hoàn toàn bó tay với cô rồi.
Chuyện bị giấu đi là thế này:
"Nói về lúc đó, hội nghị thường kỳ bắt đầu không
bao lâu, giám đốc ở khu vận chuyển buôn bán đang
lên tiếng, bên trong phòng h