
ét,
đưa vào số CMND.
"Mật mã sai lầm" ——
Hồ Nhất Hạ trừng to mắt nhìn xem bốn chữ lạnh như băng
trên màn ảnh, chịu rất nhiều đả kích. Cong lưng cúi đầu, vẫn đang sa sút tinh
thần, bên tai đột nhiên bay tới giọng nam không mạnh không nhẹ:
"060517."
060517? Suy nghĩ giống như bị giọng nói trầm thấp này
đả thông trong nháy mắt, Hồ Nhất Hạ "Vụt" ngồi thẳng bắt đầu ấn phím,
0, 6, 0, 5, 1. . . . Đợi đã nào...!
Cô cứng đờ.
Thanh âm này. . . . . .
Hồ Nhất Hạ quay đầu nhìn lại, nhất thời chấn động.
Trước mặt là quần tây đen, áo sơ mi đen, Chiêm Diệc
Dương mặt đen.
Trong lòng Hồ Nhất Hạ dời núi lấp biển, nhảy qua núi
đè biển, lật về biển nhấn núi, mặt mũi lại tựa như một khối đá, cương đến trắng
bệch, người đàn ông chỉ trầm mặc nhíu lông mày ngọn núi, c lại bị hù đến
thiếu chút nữa cung khai, chỉ có thể một mặt cúi đầu xuôi tay làm vẻ sám hối,
một mặt vắt hết óc muốn mở miệng.
"Việc này, việc này, anh nghe em giải thích, ách.
. . . . ."
Chiêm Diệc Dương nhận lấy điện thoại di động, không lộ
vẻ gì, một chút cũng không có: "Thế nào, nhớ Hứa Phương Chu rồi hả ? Muốn
từ chỗ tôi lấy được phương thức liên lạc ở Luân Đôn của anh t
O__O" . . .
"Tôi còn tưởng rằng em giả say là vì cầu hòa với
tôi. A, thật là buồn cười."
Anh cười nhạt một tiếng, Hồ Nhất Hạ gấp đến độ đỏ bừng
cả khuôn mặt, không thể phủ nhận, càng không cách nào thừa nhận, gấp đến cuối
cùng lại bị nước miếng của mình làm sặc đến ho khan. Ánh mắt liếc thấy anh giơ
tay về phía cô, Hồ Nhất Hạ còn tưởng rằng anh muốn giúp mình vỗ lưng thuận khí,
nào ngờ anh chỉ nắm thật chặt quả đấm, vẫn lãnh đạm nhìn cô ——
Thất vọng!
Cô thật vất vả mới thuận khí, vẫn còn có đồ vật gì đó
cắm ở cổ họng không ra tiếng, Chiêm Diệc Dương luôn luôn tiếc chữ như vàng
ngược lại nói rõ: "Hồ Nhất Hạ, em đến cùng có phải phụ nữ hay không?"
Hồ Nhất Hạ ngẩn người.
"Không phải em chỉ nhìn lén điện thoại di động
của anh một lần thôi sao, như vậy cũng không coi là phụ nữ?" Bị một kích
như vậy, cô đột nhiên lại có thể có nói rồi !
Không chỉ có thể nói, miệng còn bẹp, bộ dáng uất ức
mười phần, Chiêm Diệc Dương rốt cuộc ý thức được mình đang ông nói gà bà nói
vịt, vỗ trán: "Người vô tâm như vậy, em thật đúng là phóng khoáng hơn
những người tự xưng hoa hoa công tử kia."
Hồ Nhất Hạ suy tư, giống như là hiểu, cũng như không
hiểu. Chiêm Diệc Dương thấy cô cau mày: hôm nay sao mình luân lạc tới mức bị
đứa trẻ chết tiệt này huyên náo mà tâm thần có chút không tập trung?
Nắm mi tâm ngồi xuống tại đuôi giường, "Hoặc là
lưu lại, hoặc là rời đi, em lựa chọn đi."
"Em
Anh xa cách mà cường thế cắt đứt: "Quyết định rồi
về sau cũng đừng hối hận."
Hồ Nhất Hạ chết đi sống lại trong sự trầm mặc của anh,
chính mình cũng không biết mình đang rối rắm cái gì, muốn nhặt lên y phục của
mình, lại muốn ngồi vào bên cạnh anh chân chó nói vài lời lấy lòng. Nhưng thấy
mặt Diêm Vương của anh, rốt cuộc lùi bước.
Nhìn cô nhặt lên áo khoác mang giày vào, Chiêm Diệc
Dương vẫn không nhúc nhích.
Nhìn cô xoay người rời đi, thậm chí thanh âm kéo cửa
phòng ra truyền đến, anh vẫn giữ tư thái ngạo nghễ ngồi ở đàng kia, chỉ có một
thanh âm từ từ vang vọng ở trong lòng: cô rốt cuộc đi. . . .
Giọng nói hư ảo này chưa hết, một thanh âm sợ hãi của
người khác, chân thật vang lên: "À, túi xách của em ở chỗ bạn em, không có
tiền thuê xe, anh có thể đưa em trở về hay không?"
Chiêm Diệc Dương dừng lại, theo tiếng nhìn, cửa chỉ
kéo ra 1/4, người phụ nữ này đứng ở ngoài cửa, có tật giật mình dò cái đầu vào,
nóng lòng nhìn anh.
Chiêm Diệc Dương than thở: "Em có biết hiện tại
tôi rất muốn làm một việc với em hay không?"
"Cái gì?"
"Bóp chết em."
". . . . . ." Hồ Nhất Hạ co rụt cổ.
* * *
****
Cả đường không lời.
Hồ Nhất Hạ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trầm mặc phiền
não, vốn lại ngại khắp cả buồng xe phiêu đãng khí thế bạo lực của người khác,
cô động cũng không dám động, chỉ có thể xuyên thấu qua kính sau bên trong xe
rình coi.
Mặt của anh thật sự thối vô cùng, không phải Diêm
Vương sao? Diêm Vương thấy anh cũng sợ. Hai nút áo trên cùng áo sơ mi của anh
đã mở, mới vừa rồi trả phòng, phục vụ còn mê mệt ngắm anh. Người đàn ông này
thật gieo họa! Giận!
Góc độ kính sau không đủ, Hồ Nhất Hạ còn muốn nhìn
xuống, đáng tiếc tầm mắt bị chặn, càng nhìn không tới tâm càng ngứa ngáy, nhớ
lại độ cứng của phần dưới bụng anh lúc ấy, nhất thời "Oanh" một
tiếng, đầu bốc lửa.
Không biết anh hiện tại. . . . có mấy ý nghĩ xấu xa
trong đầu Hồ Nhất Hạ còn chưa kịp nhô ra, xe đột nhiên ngưng lại:
"Đến."
Nhanh như vậy? Tầm mắt Hồ Nhất Hạ hướng tới ngoài cửa
sổ, quả nhiên đã nhìn thấy vườn hoa của mình. A a a tại sao nhà mới ở gần đây a
tại sao cô lại ham đi làm dễ dàng mà chuyển đến đây! Giận!
"Nhà mới?"
Hồ Nhất Hạ ho khan hai tiếng, thu hồi lửa giận đầy
ngập: "Đúng vậy, về sau anh rãnh rỗi có thể tới ngồi một chút."
"Không cần, đây là một lần cuối cùng chúng ta đơn
độc gặp mặt."
Hoàn toàn giác ngộ, ngọn lửa xấu xa của Hồ Nhất Hạ
trong nháy mắt bị dập tắt. Cởi dây nị