XtGem Forum catalog
Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323135

Bình chọn: 8.00/10/313 lượt.



T_T

chịu không nổi, tôi chịu không nổi, tôi thực sự chịu không nổi…



Bởi

vì bị Tiền Đường chà đạp, mấy ngày nay tâm tình tôi tương đối tối tăm, khí thế

tương đối hỗn loạn. Đương nhiên, tôi có táo bạo mấy đi chăng nữa cũng không dám

phát tiết trên đầu cha mẹ tôi, trước mắt, sinh vật duy nhất có thể chịu đựng

tâm tình của tôi chỉ có Tiền Đường cùng với con chó nhà cậu ta, Viên Tử. (Viên

Tử = tròn vo, là tên con chó.)


Mấu

chốt là con chó kia, tôi còn không dám chọc. = =



thế Tiền Đường trở thành đối tượng đả kích hàng đầu của tôi . Hôm nay, Tiền

Đường lại gục ngã trước bài thi tiếng Anh, không tự chủ mà ngủ thiếp đi, tôi từ

trong quyển truyện tranh ngẩng đầu lên, tà ác chớp chớp mắt.

Tôi

lén lút lấy ra lọ sơn móng tay mới mua, nắm tay Tiền Đường cẩn thận vẽ lên.

Tuy

rằng tên Tiền Đường này ngủ không sâu, nhưng chỉ cần có tiếng Anh thôi miên,

cậu ta sẽ ngủ tương đối ngon, cũng không dễ dàng thức giấc.

Hai

mươi phút sau, mười đầu móng tay Tiền Đường đều xuất hiện trái tim nho nhỏ màu

hồng phấn.

Tôi

nâng tay cậu ta lên thổi thổi, Tiền Đường không thoải mái, nhíu mày tỉnh lại.

Tôi

lập tức ngồi trở lại phía đối diện cậu ta, cầm lấy truyện tranh che khuất đầu,

đợi cậu ta nổi trận lôi đình.

Đợi

thật lâu, không thấy động tĩnh gì, tôi kinh ngạc để truyện tranh xuống, tò mò

xem Tiền Đường đang làm cái gì. Ặc, thằng nhãi này đang cười, cậu ta đang nhìn

móng tay mình ngây ngô cười!

Tôi

nháy mắt kinh hoàng, cẩn thận gọi cậu ta : “Tiền Đường — cậu tỉnh

ngủ chưa?”

Tiền

Đường nhíu mày: “Gọi anh.”

Khốn

thật, ở tình huống nào ngài cũng không quên được chuyện này sao?! “Anh… đẹp

trai, tôi sơn móng tay cho cậu đẹp lắm sao, vừa lòng

không?”

Tiền

Đường chụp đầu tôi, cười thật mê người, “Bướng bỉnh!”

Mẹ

nó! Đại gia ngài còn như vậy tôi thật sự sẽ nhịn không được! Thực xảy ra chuyện

gì thì tự mà gánh lấy hậu quả! Không đúng, hậu quả để tôi phụ trách, tôi sẽ

chịu trách nhiệm với cậu ! Hi hi hi hi…

Quả

nhiên YY thật là tốt! (YY

= tự sướng, hoang tưởng)


Giờ

phút này, Tiền Đường nhìn chằm chằm móng tay của mình, nghi hoặc nói: “Nhưng

mà, tôi có chút không rõ. Cậu vẽ cho tôi nhiều ký hiệu đại biểu cho dục vọng

chưa được thỏa mãn như vậy là có ý gì?”

Tôi

tôi tôi … Tôi đã không còn sức mà châm chọc nữa rồi …

“Cậu mới

chưa thỏa mãn dục vọng, cậu và cả nhà cậu đều chưa thỏa mãn dục

vọng! Vô văn hóa! Lưu manh! Bà đây đây là hàng bán chạy, làm sao có thể chưa

thỏa mãn!”

Tiền

Đường chậm rì rì lặp lại kia ba chữ, “Hàng, bán, chạy?” Cậu ta nhướng mày, ánh

mắt khó nén sự khinh thường.

Tôi

vừa định nói chuyện, lúc này di động lại vang lên, tôi mở ra, là tin nhắn của

em gái Lam: Chúng tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, xuống đây đi.

Tôi

nhìn xem vẻ mặt khinh thường của Tiền Đường, lòng tự trọng bị đả kích. Vì thế

tôi chạy đến phía trước cửa sổ, kéo cửa ra, hướng về phía cái xe Jeep đang đỗ

dưới lầu hô: “Em gái Lam, cậu yêu tôi không?”

Em

gái Lam từ trong xe Jeep thò đầu ra, khí khái mười phần trả lời: “Tôi yêu cậu

muốn chết! Nhanh lên, mau xuống dưới đi!”

Tôi

khiêu khích liếc nhìn Tiền Đường, chạy ra ngoài.

Chu Văn

Trừng và em gái Lam muốn rủ tôi đi trượt băng, thời tiết lạnh như thế này muốn

tìm chỗ đi chơi thật đúng là không dễ dàng.

Tôi vừa

ngồi lên xe, em gái Lam cẩn thận nhìn mặt của tôi, “Tâm tình không tốt?”

Chu Văn

Trừng vừa khởi động xe, vừa chen miệng nói: “Con gái nha, mỗi tháng

luôn có vài ngày như vậy.”

Tôi

thấy trong khe hở dưới chỗ ngồi có một quả cầu thủy tinh nhỏ, liền móc nó ra

kéo cổ áo sau của Chu Văn Trừng mà nhét vào. Chu Văn Trừng há miệng run rẩy kêu

lên: “Ai

u chết ông rồi..ui ui, thứ gì vậy!”

Tôi ôm

bụng cười to lên. Em gái Lam cũng đang cười, nhưng cậu ta cười rất đoan trang,

một tay để trên chỗ ngồi một tay đỡ cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, không phát

ra tiếng động nào. Làm còn gái, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. =.=

Chu Văn

Trừng uốn qua ẹo lại, cuối cùng cũng moi được quả cầu thủy tinh nhỏ kia ra,

thuận tay đặt trong hộp chứa đồ. Cậu ta nhìn tôi trong kính chiếu hậu, nói: “Đoán chừng còn nửa giờ

mới đến, bà có thể ngủ một giấc.”

“Đừng có đùa, giờ này

cũng không kẹt xe nha. Nửa giờ, tui lên trời trượt băng à?”

“Đến thì bà sẽ biết.”

Cũng

không biết là vì Chu Văn Trừng lắm mồm nói như vậy, hay là ngày hôm qua tôi

thật sự ngủ không đủ, tóm lại cậu ấy mới lái xe đi một lát, đầu của tôi liền

bắt đầu từng chút từng chút trượt xuống, muốn ngủ, nhưng ngồi ở trong xe, ngủ

kiểu nào cũng không thoải mái. Bất đắc dĩ, tôi kéo em gái họ Lam bên cạnh qua,

“Mượn

bả vai dùng một chút.”

Em gái

Lam vui vẻ, “Tùy tiện dùng, đừng khách khí.”

Một lát

sau, tôi dựa vào em gái Lam, thoải mái hừ hừ, ” Em gái Lam, ông

thật là mềm nha.”

Giọng

nói hơi u oán của em gái họ Lam từ phía trên tôi truyền đến: ” Đánh giá một

người đàn ông như vậy, không tốt lắm đâu. . . . . .”

Chu Văn

Trừng vỗ tay lái cười: “Tôi nói, hai người các cậu có thể chú ý

một chút hay không, quá lưu manh rồi!”

. . . .

. . Đại gia à, chuyện gì cũng bị ôn