
xấu xa!
Từ sau khi kế hoạch hạ gục Tiền Đường của tôi tạm thời
mắc cạn, cuộc sống vẫn lơ đãng trôi nhanh như cũ, nháy mắt đã tới cuối kỳ.
Phiếu điểm của Tiền Đường có chút kỳ dị, trên cơ bản
là phân hoá thành hai cực. Ngoại trừ tiếng Anh, thành tích các môn khác đều tốt
đến mức làm người ta giận sôi gan, thậm chí mấy môn này, cậu ta
không đi nghe giảng, cũng có thể thẳng tiến lên nhóm đứng đầu. Mà tiếng Anh thì
thê thảm hơn một chút … Cậu ta bị trượt.
Kỳ
thật chuyện này nằm trong dự kiến rồi, chẳng qua cậu ta không muốn nhìn thẳng
vào sự thật thôi.
Tôi
nhìn chằm chằm con dấu đỏ bắt mắt trên phiếu điểm, hỏi cậu ta: “Tiền Đường, nếu
cậu thi lại … tiếng Anh có thể đạt chuẩn không?”
Tiền
Đường nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ ngớ ngẩn, “Cậu từng thấy tôi thi tiếng Anh
đạt chuẩn sao?”
…
Toát mồ hôi, hình như tôi chưa từng thấy qua.
Vậy
cậu làm sao bây giờ? Học lại sao? Học lại cũng không khẳng định sẽ
đạt chuẩn!
Tiền
Đường vo phiếu điểm thành một nhúm ném vào thùng rác, “Hiện tại vấn đề mấu chốt
không phải là tôi nên làm gì, mà là cậu tính xem nên làm gì bây giờ?”
“Có
ý gì?”
“Giúp
tôi học bù, Tiểu Vũ.”
“…”
Chiêu
này của Tiền Đường cũng xem như là nhìn mãi thành quen rồi, tiếng Anh của cậu
ta cứ xảy ra vấn đề liền thích tìm tôi, nhưng … đây cũng không phải chuyện tôi
có thể quản được … Cũng không phải tôi chưa từng giúp cậu ta học thêm, nhưng
lần đó có cho ra hiệu quả rõ ràng đâu?
Hơn
nữa về chuyện này tôi cũng có chút tâm tư, cậu ta chưa nhìn ra, nhưng chính bản
thân tôi lại rất rõ ràng. Ngộ nhỡ tôi nhịn không được làm ra chút việc …
Mới
nghĩ tới đó liền nhức óc, tôi lắc đầu, “Tiền Đường à, sức miễn dịch của cậu đối
với tiếng Anh thuộc loại A+ rồi, trình độ như tôi tạm thời phá không được, thôi
thì ngài thỉnh cao nhân khác vậy?”
Tiền
Đường mặt không biểu cảm chìa tay về hướng tôi: “Trả tiền lại đây.”
Tôi
sửng sốt, “Tiền gì?”
Tiền
Đường ngồi ở trên sofa, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn
tôi, như là ông chủ đang nhìn một nhân viên bất tài, “Không tính lúc học trung
học, chỉ cần tính từ lúc tôi học đại học đến bây giờ, cậu nợ tôi chừng hai ba
ngàn thôi? Tiền của tôi là giữ lại cho vợ tôi dùng, cậu không biết sao?”
Mẹ
nó, quá vô sỉ, lại dùng chiêu này chơi tôi. Hiện tại tôi đặc biệt muốn hỏi Tiền
Đường một cậu, có phải tiêu tiền của cậu thì phải làm vợ cậu không? Hi hi hi
hi…
“Tiểu
Vũ, nghĩ gì thế?”
“Ặc,
không, không có gì. Cái kia… Tiền Đường à, có phải giúp cậu học thêm
thì tiền tôi nợ cậu có thể xóa bỏ hay không?”
Tiền
Đường trưng ra cái biểu cảm thật đáng đánh, “Cũng không nhất định, để xem biểu
hiện của cậu đã.”
Ở
trong lòng, tôi lén lút dựng thẳng ngón giữa ra với cậu ta. (Ai
không hiểu thì cứ nhìn gương làm thử nhé =)))
…
Vấn
đề dạy thêm tiếng Anh cho Tiền Đường, tôi còn cố ý nhờ Chu
Văn Trừng cố vấn một chút. Vị Chu thiếu gia này, tiếng Anh tốt hết chỗ nói, cậu
ta nghe xong tình huống của Tiền Đường, nói: “Người học tiếng Anh thành tích
không tốt phân ra hai loại, một loại là căn bản là không có dây thần kinh học
tiếng Anh, một loại khác chính là nhắc tới tiếng Anh liền không muốn ăn cơm,
Tiền Đường có lẽ thuộc loại sau.”
“Tiếp
đó thì sao?”
“Tiếp
đó, học thuộc từ đơn đi, có thể học bao nhiêu thì cứ học. Tuy rằng lần này thi
lại có chút nguy hiểm, nhưng kiên trì tiếp tục, về sau thành tích của cậu ta sẽ
không quá khó coi. Cậu giám sát cậu ta, mỗi giây mỗi phút đều thổi phồng sự
khủng bố của việc nợ môn.”
“Thế
này… có được không?”
“Nếu
vẫn không được, vậy chỉ có thể tìm giáo viên tiếng Anh mà khóc thôi. Cậu yên
tâm, bộ dạng của Tiền Đường rất dễ khiến người ta yêu thương, giáo
viên tiếng Anh nói không chừng sẽ mềm lòng.”
Tôi
như bị sét đánh một cái, dùng cái từ “khiến người ta yêu thương” này
để hình dung Tiền Đường, sao lại kỳ quái như vậy?! Cậu ấy hẳn phải là “khiến
người ta căm hận” mới đúng chứ?
Tôi
dùng thử biện pháp Chu Văn Trừng trên người Tiền Đường, ngày đầu tiên liền gặp
thất bại rồi. Cái quái gì đây? Tôi kêu cậu học thuộc năm mươi từ đơn, cậu chính
xác trọn vẹn học được có hai từ là sao? Hai từ? ! ! !
Tôi
đập mạnh sách từ đơn lên bàn học của Tiền Đường, xuất ra khí thế của giáo viên
tiếng Anh dạy dỗ cậu ta : “Cậu học đến đại học rồi mà mấy điểm cơ
bản còn chẳng phân biệt được là sao? Có ai phát âm tiếng Anh còn uốn lưỡi âm
cuối hả? Cậu là người nước ngoài nhập cư trái phép vào Bắc Kinh sao? Cho dù cậu
không đọc được, viết đúng cũng được mà! Cái trí nhớ biến thái của
cậu cũng nên phát huy đi chứ? Cười! Cậu còn dám cười!”
Tôi
cầm lấy sách từ đơn làm bộ muốn đánh đầu cậu ta, kết quả cậu ta không ngăn cản
cũng không trốn, cứ ngồi kia, một tay đỡ cằm, mỉm cười nhìn tôi .
Cuối
cùng tôi vô lực ném sách lên trên bàn, “Tiền Đường, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Tiền
Đường: “Tôi cảm thấy bộ dáng cậu tức giận thật đáng yêu.”
Tôi
… ! ! !
Tâm
tình tôi hiện tại rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, Tiền Đường khen tôi đáng
yêu, hi hi hi… Nhưng mà, mẹ nó, cậu ta nói bộ dáng tôi tức giận đáng