
c này chính là em gái cứ bám theo Tiền Đường
ba bước không rời khi tham gia hoạt động nướng đồ ăn lần trước, Phạm phong tình
đặt cho cô ấy biệt danh là”Em gái ngây thơ”. Biệt danh này gọi rất ngượng mồm,
tôi nhớ không nổi, nhưng tôi cũng lấy cho em gái một cái ngoại hiệu rất phù
hợp, gọi là”Cô nàng đậu cô-ve “, vừa gầy vừa dẹp, rất hình tượng nha.
Ba người một tổ ghi chép, Tiền Đường được an bài làm trưởng nhóm, chủ
yếu là phụ trách ghi điểm nhớ phạt …, tôi và cô nàng đậu cô-ve ngồi hai bên cậu
ta, một tính giờ một thổi còi. Có thể là đầu óc tôi có vấn đề, cứ cảm thấy cái
tổ hợp này rất quái dị, khiến cho tôi có một loại cảm giác xấu hổ giống như
Tiền Đường trái ôm phải ấp.
Nhất là, khi cô nàng đậu cô-ve cơ hồ áp vào trên người Tiền Đường, tay
chỉ chỉ trỏ trỏ trên giấy ghi chép, ánh mắt dính cứng ngác lên mặt Tiền Đường,
sự khó chịu trong lòng tôi càng phóng đại.
Có trò dụ dỗ sỗ dàng như vậy sao? Ngây thơ quá!
Tôi dũng cảm lay lay Tiền Đường bên cạnh, nói: “Tiền
Đường, tôi muốn làm trưởng nhóm.”
Tiền Đường nói một chữ “Được”, kéo cái ghế ra, chờ tôi ngồi xuống, mới ngồi ở bên cạnh tôi. Vì vậy
tôi liền có một cảm giác thành tựu như giơ gậy đánh uyên ương (-_-#), vui
sướng quậy bậy vào giấy ghi chép.
Tiền Đường không chấp nhạn được, kéo tay của tôi ra, “Không
phải như vậy, Tiểu Vũ.” Vừa
bắt đầu nói đại khái quy tắc ghi chép cho tôi.
Tôi nghe không vào, chỉ tập trung tinh thần cố thưởng thức biểu tình hâm
mộ ghen ghét của cô nàng đậu cô-ve kia. Được rồi, tôi thừa nhận tôi rất ấu trĩ.
=.=
Cuộc tranh tài bắt đầu, Tiền Đường một người làm hai công việc, vừa ghi
chép vừa tính giờ. Nhìn thì tưởng dễ, thật ra thì cũng rất nhiều quy tắc, ví dụ
như lúc ghi chép, phải chia ra ghi từng phần, vận động viên được điểm phải ghi
riêng, phạm quy hay tạm ngừng cũng phải ghi, mà lại còn phải căn cứ động tác
tay của trọng tài, nhớ rõ ràng loại vi phạm xem có phạt bóng hay không, phạt
bóng bao nhiêu lần.
Bảng kia tôi nhìn thôi cũng thấy nhức đầu, Tiền Đường lại làm rất nghiêm
túc. Ừ, Tiền Đường lúc nghiêm túc đẹp trai nhất!
Sau lại tôi áy náy, nói với cậu ta : “Hay
để tôi tính giờ cho.”
Tiền Đường nắm máy tính giờ không buông tay, cả mí mắt cũng không chớp
lấy một cái, “Tôi sợ cậu nhớ lộn.”
Chảy mồ hôi, tôi có đần như vậy sao tôi .
Cô nàng đậu cô-ve không nhịn nổi nữa, giơ cái còi muốn Tiền Đường thổi
giúp cô nàng, lý do là sức cô nàng quá yếu, thổi không đủ vang. Cái còi này là
còi chuyên dụng cho đấu bóng rổ, làm bằng kim loại, to cỡ bàn tay, thổi lên
tiếng rất sắc lạnh, chính là phải phí một chút sức lực, thổi một hồi quai hàm
cũng phát đau.
Tiền Đường cũng không từ chối cô nàng đậu cô-ve. Cậu ta nhận lấy cái còi,
dùng nước suối rửa cẩn thận, cơ hồ dùng hết nửa bình nước suối. Sau đó móc khăn
giấy ra lau sạch sẽ, lau xong lại rửa tiếp, rửa đến bình nước suối thấy đáy,
lại lau. Lúc này mới đem cái còi để ở một bên, đến lúc thổi mới cầm lên thổi,
độ vang tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn.
Tôi nhìn bộ dạng cậu ta phồng má trợn mắt thổi còi liền muốn cười, quá
hài đi!
Tuy vậy cô nàng đậu cô-ve lại cười không nổi, cô nàng nhìn thấy Tiền
Đường liều mạng rửa cái còi, tủi thân đến nước mắt sắp trào ra. Thật ra thì lần
này cô ấy thật sự hiểu lầm Tiền Đường rồi, thằng nhãi này làm như vậy không
phải nhằm vào ai cả, cậu ta chỉ hơi sạch sẽ quá thôi, cái còi này dùng chung,
ai cũng đụng vào, nếu Tiền Đường dùng, tất nhiên là muốn rửa nó đến sạch bóng
mới bằng lòng đụng, cho dù như vậy, cậu ta cũng không được vui vẻ lắm, mỗi lần
thổi lông mày cũng nhíu chặt lại.
Mặc dù tôi biết những chuyện này, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho cô
nàng đậu cô-ve. Cô buồn bực là chuyện của cô chứ!
Vốn cho là cô nàng đậu cô-ve sẽ tức giận, ai biết lúc trận đấu này kết
thúc, cô nàng lại làm như không có việc gì lôi kéo Tiền Đường cùng nhau nghiên
cứu giấy ghi chép, thảo luận xem có cái gì thiếu sót không ..vân vân.
Mẹ nó, da mặt vừa dày, vừa có thể giả bộ, lòng dạ lại bao dung. . . . .
. Em gái này, tiền đồ bao la nha!
Tôi thất bại, tiếp theo lại cảm thấy mình rất nhàm chán. Dù sao Tiền
Đường không thích tôi cũng không thích cô ấy, tôi đi theo bọn họ chít chít meo
meo cái gì chứ. Nghĩ tới đây, tôi tiêu sái quăng túi ra sau lưng, “Đi
nhé, hẹn gặp lại!”
Tiền Đường để giấy ghi chép xuống: “Tiểu
Vũ, chờ
đã, cùng đi ăn cơm nhé.”
Tôi cười hì hì nhón chân lên quàng vai Tiền Đường, ”
Cậu mời khách à? Có tiền sao?”
Tiền Đường cũng không giãy giụa, “Muốn
ăn cái gì?”
Tôi đáp lung tung, quay đầu lại nhìn lướt qua cô nàng đậu cô-ve, đưa tới
một ánh mắt khiêu khích. Mặc dù tôi cũng không tính là bạn gái của Tiền Đường,
nhưng muốn phá bĩnh cậu, tôi dư sức.
Thật ra thì tôi rất khi dễ loại ý nghĩ và cách làm này của mình, nhưng
đành chịu, tôi không khống chế được.
. . . . . .
Ngày thứ hai, tôi không thể tiếp tục chèn ép Tiền Đường, nguyên nhân là
thằng nhãi này phải đi tranh tài.
Hệ vật lý đấu với hệ toán học. Tôi vừa nhìn thấy đội hình ra sân, liền
vui vẻ, Tiền Đường VS tiểu khủng bố!
Tiền Đường,