Khẩu Vị Nặng

Khẩu Vị Nặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

g biến tướng vặn vẹo được!

. . . .

. .

Tôi bị

em gái Lam đánh thức, cậu ta vỗ sau lưng tôi, thấp giọng gọi tôi. Tôi mở mắt

ra, ngồi thẳng, duỗi thắt lưng một cái. Sau đó em gái Lam rút khăn giấy ra, bắt

đầu bình tĩnh lau nước đọng trên áo. . . . . . Nếu như mà tôi không nhầm, nước

kia hẳn là nước miếng tôi nhẽo ra. . . . . .

Tại sao

cuối cùng tôi lại làm chuyện mất mặt như thế ở trước mặt trai đẹp chứ. -_-#

xuống xe, trước mắt là một sân trượt băng lộ thiên, mặc dù diện tích không lớn,

nhưng người ít, thanh tĩnh, không khí cũng tốt. Chu Văn Trừng đứng trên băng,

chống nạnh nhìn chúng tôi, đắc ý nói: “Thế nào, cũng không tệ

lắm phải không?”

Tôi vui

sướng hô hấp không khí tươi mát trong trẻo lạnh lùng ở nơi này, nhìn khắp mọi

nơi một vòng, làm bộ gật đầu một cái, “Coi như đạt tiêu chuẩn,

nhanh đi mướn đồ đi.”

Sau khi

Chu Văn Trừng đi, em gái Lam đốt điếu thuốc, chậm rãi hút. Cậu ta tựa vào xe,

híp mắt nhìn tôi, hỏi: “Cốc Vũ, có tâm sự?”

“Éc. . . . . .”

Em gái

Lam ưu nhã gẩy tàn thuốc lá, “Đừng hiểu lầm, lẽ ra chuyện của bà, tui

không nên hỏi, bà muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Chỉ là tui thấy

gần đây bà cứ mơ mơ màng màng, hơi thất thần. Nếu là có cái gì cần giúp một tay

cứ nói với tôi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”

Tôi gãi

gãi đầu, trong lòng hơi cảm động, “Còn không phải là là chuyện kia, người

tội thích không thích tôi, người cậu ấy thích dường như cũng không thích cậu

ấy, một vòng luẩn quẩn, tất cả mọi người đều khó chịu.”

Em gái

Lam cười: “Chuyện

này thì có gì khó chịu, bạn gái trước của tui còn cho tôi đeo nón xanh ba năm

kìa, bà thấy tui vẫn vui vẻ đấy thôi.”

Tôi giơ

ngón tay cái lên, “Dạ, ngài là đại thần*.”

(* Đại thần: Từ này bắt

nguồn từ game online sau được lan rộng ra, các bạn TQ dùng để chỉ những người

nổi bật, giỏi giang; tương tự như chữ idol.)


Em Lam

cười cười. Cậu ta dịch chuyển thân thể, đến gần tôi một chút, thần thần bí bí

hỏi: “Biết

tại sao hai ta lại quen biết không?”

“Tại sao?”

“Lúc ấy, tui mới vừa

thất tình, Chu Văn Trừng chịu không được, nói muốn giới thiệu cho tui một người

bạn gái.”

“. . . . . .” Tôi không tự chủ được nhích qua một bên, kéo giãn khoảng

cách với em gái Lam.

Em gái

Lam từng bước từng bước mà ép sát tới đây, nhẹ nhàng đụng bả vai của tôi một

cái, “Thế

nào, chê tui không xứng với bà?”

“Không, không phải, tui.

. . . . .”

Em gái

Lam không đợi tôi nói xong, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, âm u nói: “Biết tại sao chúng tôi

dẫn bà tới chỗ này không? Nhìn đi, chỗ này hôm nay, trước không thôn xóm sau

không nhà trọ, đến lúc đó không phải chúng tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó

sao?”

Còn như

vậy nữa! Cả người tôi dần dần cứng ngắc.

Em gái

Lam nhìn tôi chằm chằm một lát, đột nhiên cười to, mắt cũng cong thành hình

trăng lưỡi liềm. Cậu quay ra phía sau lưng tôi nói: “Ông xem đi,

thế nào? Tui nói cái gì bả đều tin cả.”

Chu Văn

Trừng đồng tình vỗ vỗ bả vai của tôi: “Cốc Vũ, lời thằng nhãi

này nói một dấu chấm câu bà cũng đừng tin, dĩ nhiên, ngoại trừ mấy lời cậu ta

khen tui.”

Cái gì, là nói giỡn. Em gái Lam tuyệt đối là người trong ngoài bất nhất

nhất mà tôi từng thấy, cậu ấy không nói lời nào còn đỡ, nhìn qua còn tưởng là

người văn nhã hiền hậu, kết quả thằng nhãi này vừa lên tiếng, liền lộ nguyên

hình!

. . . . . .

Kỹ thuật trượt băng của em gái Lam và Chu Văn Trừng quả thực không tệ,

hai người này nhanh chóng hất cẳng tôi ra, cắm đầu cắm cổ rượt đuổi trên mặt

băng, thỉnh thoảng còn khiêu chiến các loại động tác có độ khó cao, giống như

hai con báo biển chơi đùa trên mặt nước. Tôi ở bên cạnh nhìn nhìn, liền cảm

thấy ông trời rất không công bằng.

Đợi mọi người chơi mệt rồi, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi. Chu Văn Trừng vỗ

bả vai của tôi, hỏi tôi: “Sắp đến năm mới, muốn

quà gì?”

Tôi nâng cằm lên, đáp: “Tôi muốn một người

bạn trai.” Trước mắt liền

xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Tiền Đường, cậu ấy vuốt đầu tôi, cười híp mắt

nói”Ngoan ~” . . . . . . Tôi

run lên, phát hiện mình thật là bi kịch, ngay cả YY cũng không đáng tin cậy như

vậy.

Chu Văn Trừng đẩy tôi một cái, tôi ngã lên trên người em gái Lam, “Được

rồi, thỏa mãn ngươi. Trẫm thưởng Lam Địch cho ngươi!”

Em gái Lam vịn tôi, cười ranh mãnh , “Ừ,

cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, sao hai ta không an ủi lẫn nhau

sống qua ngày?”

“Đừng,

ngàn vạn đừng, nếu tui ở chung với ông, tuyệt đối sẽ sinh ra nghi ngờ với giới

tính của mình.”

Em gái Lam không lên tiếng, tay cậu ấy đặt trên vai tôi dịch xuống,

chuyển đến cái ót tôi, nhẹ nhàng nắm chặt . . . . . .

“A

a a! Đau a! Em gái Lam tui sai lầm rồi, tui thật sự biết lỗi rồi. . . . . . Ai

u ông nhẹ một chút. . . . . . Ông anh minh thần võ, uy vũ khí phách, tuyệt đại

vô song, em gái đáng yêu, ai. . . . . .”

Em gái Lam không bóp nữa, nhưng tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, “Gọi

anh.”

T_T Có thể đừng nhắc tới cái chữ này không . . . . .

Em gái Lam phát hiện ra sự dị thường của tôi, cậu ta thả tay xuống, nhìn

tôi, trong ánh mắt kia xẹt qua một tia áy náy, dĩ nhiên,


Polly po-cket