
trước cửa Trung tâm Hội nghị, đợi mọi người đi bớt
rồi bắt taxi. Khi vừa đi ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Hứa Chí Hằng: "Thu
Thu, hội nghị xong chưa? Anh gọi cho em mãi mà không được".
Cô gọi điện
lại cho anh và nói: "Chí Hằng, em vừa trong hội nghị ra, bên trong không có tín
hiệu".
"Em đợi ở đó, anh cũng vừa tan ca. Giờ anh đến đón em ngay, tí nữa
sẽ đưa em đi một nơi."
Diệp tri Thu mỉm cười, tắt di động, vừa quay lại
đã thấy Tổng giám đốc Uông bên Địch Á đi tới, hai người ở khoảng cách gần tới
mức cô không thể nào tránh đi được.
Tổng giám đốc Uông cười nói: "Tiểu
Diệp,trùng hợp quá! Mấy lần gọi điện mà cô đều nói là không có thời gian, chẳng
bằng hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt nhỉ!".
"Tổng giám đốc Uông khách sáo
quá!".
"Tiểu Diệp, mọi người ai cũng vậy, người tốt không nói lời xấu, cô
làm việc ở Tín Hòa giờ cũng không vui vẻ gì, nếu có hứng thì chuyển sang nơi
khác làm xem sao? Với khả năng của cô, chỉ cần môi trường làm việc thích hợp thì
sẽ có thành tích đáng nể."
Diệp Tri Thu không ngờ, giữa thanh thiên bạch
nhật mà ông ta lại nói trực tiếp như thế. Cô mỉm cười và nói: "Tổng giám đốc
Uông, bây giờ nói việc này e là không tiện".
"Đó là đương nhiên, có điều
hẹn cô thì cô nhất định không chịu gặp, nên tôi đành dùng hạ sách này", ông ta
cười nói.
Diệp Tri Thu hiểu rất rõ, hạ sách của ông ta không chỉ có thế,
những tin đồn cô muốn nhảy việc cũng từ miệng ông ta mà ra để gây hiểu lầm trong
mối quan hệ giữa cô và Tín Hòa. Có điều, cô cũng không muốn đem việc đó ra tính
toán, nên nói: "Tổng giám đốc Uông, xin thứ lỗi, tôi vẫn còn hợp đồng với Tín
Hòa... ".
"Tiểu Diệp, tôi là người thô lỗ, thôi thì lần này nói thẳng
nhé! Nếu cô muốn tới Địch Á thì hợp đồng của cô với Tín Hòa để tôi xử lỳ, đảm
bảo sẽ không gây khó dễ cho cô. Ngay cả về chế độ đãi ngộ... ".
Diệp Tri
Thu vội ngắt lời: "Tổng giám đốc Uông nói nhanh mà làm cũng nhanh, có điều ở đây
thực sự không tiện để nói những điều này."
Nghe Diệp Tri Thu nói thế, ông
ta mới chịu chuyển chủ đề: "Tiểu Diệp, việc kinh doanh thời trang hè của công ty
bên cô rất tốt, các đại lý có phản ảnh khiến chúng tôi thực sự bị áp
lực".
"Tổng giám đốc Uông, đó chỉ là vấn đề định vị có chính xác hay
không thôi. Thực ra Tín Hòa và Địch Á đều như nhau, mục tiêu đều hướng tới phục
vụ khách hàng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, điều này gây khó khăn lớn cho việc
thiết kế và kinh doanh". Cô cười rồi nói tiếp: "Hiện giờ chúng tôi chỉ mới thử
kinh doanh theo phương thức phân rõ từng loại khách hàng theo độ tuổi. Xem ra,
phản ứng của thị trường rất tốt".
Tổng giám đốc Uông ngạc nhiên vì rõ
ràng cô vừa tỏ ý muốn né tránh mà bây giờ lại chịu thảo luận kỹ hơn. Nhưng ông
ta không thể lợi dụng cơ hội này, hơn nữa, cô lại nói đến những vấn đề mà ông ta
không cân nhắc đến trong nửa năm trở lại đây, vì thế ông ta nói: "Cái này tôi đã
nghĩ rất lâu, nói thật là đã mời chuyên gia đến phân tích khá kỹ, nhưng họ nói
mơ hồ quá, tôi còn không hiểu hết được chứ đừng nói là các quản lý kinh doanh
dưới quyền. Hơn nữa, mạng lưới tiêu thụ của Địch Á giờ đã thành hệ thống, nếu
giờ mà bỏ qua một thị trường có lợi nhuận phân chia khách hàng chi tiết hơn thì
tôi chưa hạ được quyết tâm".
Diệp Tri Thu gật đầu, muốn nói tiếp điều gì
đó nhưng đột nhiên dừng lại. Tổng giám đốc Uông nhìn theo ánh mắt cô thì thấy vợ
chồng Lưu Ngọc Bình, Thẩm gia Hưng đang đi tới. Cô nói: "Xin lỗi Tổng Giám đốc
Uông, tôi thất lễ nhé!".
"Tiểu Diệp, đợi một lát, nếu cô và ông bà chủ
không có sự tin tưởng cơ bản thì với năng lực của cô, tôi tin là đi làm ở đâu
cũng được tín nhiệm. Tôi tự nhận mình có nhiều mặt còn hạn chế, nhưng rất trọng
dụng nhân tài."
Tổng giám đốc Uông nói rất thành tâm nhưng Diệp Tri Thu
lại không biểu lộ gì, cô chỉ cười nói: "Lòng chân thành của Tổng giám đốc Uông
tôi xin nhận, chúng ta liên lạc lại sau nhé!".
Thấy Tổng giám đốc Uông
quay gót đi, Lưu Ngọc Bình nghi ngờ nhìn Diệp Tri Thu. Bà ta đang định mở miệng
thì Thẩm Gia Hưng hỏi: "Tiểu Diệp, cô nói chuyện với ông Uông có vẻ hợp
nhỉ?"
Diệp Tri Thu cười và thẳng thắn nói: "Chỉ là chào hỏi thôi
mà!"
"Hy vọng những bí mật của Tín Hòa cũng được cô giữ kín."
Thẩm
Gia Hưng buông lửng câu nói, mặt không biến sắc. Nhìn theo bóng hai người đang
đi xuống, Diệp Tri Thu cười không thành tiếng. Cô nghĩ, thôi được, cái gì đến
thì trước sau cũng sẽ đến. Bỗng cô nghe tiếng Tăng Thành từ phía sau: "Tri Thu,
em đừng chơi với lửa, đó không phải là tính cách của em".
Cô sững sờ quay
đầu lại. Tăng Thành nhìn thẳng cô và hỏi: "Em đã hạ quyết tâm chưa?"
Cô
biết, mình không có chuyện gì dấu được ông ta nên cúi xuống đáp: "Cũng hết cách
rồi, đành phải vậy thôi".
Lúc này mọi người đã tản đi hết, chỉ còn hai
người họ. Ánh mặt trời rực rỡ, Tăng Thành mặc áo sơ mi trắng, thắt ca vát, chứng
tỏ cái nóng không ảnh hưởng tới phong cách ăn mặc của ông. Ông nói tiếp: "Không
nhất thiết phải ra hạ sách như vậy, làm như thế là em đang mạo hiểm với tương
lai nghề nghiệp của mình đó".
"Ngay từ lúc rời Tố Mỹ thì