
ên con thấy đói quá, mẹ làm cho con món canh vịt có hầm
bí đao nhé! Ăn món đó cho giải nhiệt, con sẽ về ngay". Cô ngắt điện thoại và
nói: "Chí Hằng, em phải về ăn cơm với bố mẹ, tối nay chắc em sẽ về
muộn".
Hứa Chí Hằng nhìn cô, lắc đầu: "Kỳ nghỉ thì coi như em đã bù cho
anh rồi, nhưng hình như em vẫn còn nợ anh một bữa ăn đấy".
Diệp Tri Thu
ngạc nhiên: "Bữa ăn nào cơ?".
"Hôm đó em bỏ đi không thèm nói năng câu
nào, anh về nhà mở tủ lạnh lấy bia mới phát hiện mình đã đánh mất một điều, đáng
lẽ anh đã được thưởng thức bữa tối đầu tiên do chính tay người yêu mình nấu,
đúng không?".
Diệp Tri Thu bối rối: "Mai em nấu bù cho anh là được chứ
gì?".
"Kỹ thuật nấu ăn của em đến đâu?".
"Cũng tàm tạm, nhưng vẫn
thua xa mẹ em."
"Vậy thì thế này, anh muốn hôm nay được ăn món canh vịt,
như thế sau này so sánh mới biết được kỹ thuật của em đạt đến cấp độ nào, được
không?".
Diệp Tri Thu sững sờ không nói được lời nào, Hứa Chí
Hằng cũng yên lặng nhìn cô. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới nói: "Chí Hằng, em
không biết mình nên nói gì cả, không phải là chuyện món canh vịt, mà là bố mẹ
em, các cụ cổ điển lắm. Nếu em đưa anh về nhà, chắc chắn các cụ sẽ nghĩ là chúng
ta đã đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Em đã nói rồi, em không có ý ép anh phải
cưới bây giờ, nhưng nếu bố mẹ tưởng vậy thì đối với em, đó là một áp
lực".
"Em thử chuyển áp lực đó sang anh đi, Thu Thu." Hứa Chí Hằng vẫn
chăm chú nhìn cô và điềm tĩnh nói: "Từ giờ, em hãy đặt niềm tin vào anh, tin
rằng hai chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp, nếu không, làm sao chúng ta tiếp tục ở
bên nhau được".
Diệp Tri Thu nhìn xa xăm, đúng là lúc này cô đang tự
thuyết phục bản thân hãy rũ bỏ hoàn toàn quá khứ, bắt đầu tận hưởng từng phút
giây hạnh phúc của tình cảm lứa đôi.
Hứa Chí Hằng nhướng mày với ánh nhìn
trêu chọc: "Em không có chút hy vọng gì ở anh sao? Anh thật đáng thương, lần đầu
tiên anh nếm một đòn chí mạng thế này đấy!"
Diệp Tri Thu nắm chặt bàn tay
anh, bỗng mỉm cười: "Anh cũng nợ em một lời hứa là cùng em đi qua phà đó nhé.
Thời tiết hôm nay rất thích hợp để hóng gió trên sông đấy".
Ánh mặt trời
chếch dần xuống phía tây, hai người đứng ở đầu phà, chiếc phà đang từ từ tiến ra
giữa dòng sông, chân vịt lùa từng đợt sóng vàng đục, tạo thành những bọt nước
trắng xóa hai bên mạn phà, gió trên sông thổi lên mát lạnh làm mái tóc của Diệp
Tri Thu bay bay, phủ lên mặt, lên cổ Hứa Chí Hằng. Cô giơ tay định vén tóc cho
gọn, nhưng Hứa Chí Hằng ngăn tay cô lại, vòng tay ôm lấy eo cô, để làn tóc tự do
bay lượn.
"Anh cảm nhận thấy không, trời không còn nóng lắm, gió trên
sông mang theo tín hiệu chuyển mùa, trời sắp chuyển sang mùa đẹp nhất trong năm
rồi."
"Trước đây Mục Thành có nói với anh, phải trải qua một mùa đông rét
mướt dài đằng đặc ở đây, rồi lại phải chịu đựng một mùa hè nóng khốc liệt đằng
đẵng nữa thì mới thực sự hiểu biết thành phố này."
"Anh ấy nói đúng đấy,
thời tiết ở đây bốn mùa khắc nghiệt, ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống người dân
của thành phố này."
"Cũng có người nói với anh, con gái vùng này rất ghê
gớm, không khác gì thời tiết".
"Anh cũng đã ở đây hơn nửa năm rồi, anh
thấy thế nào?".
"Anh cũng không quen biết các cô gái ở đây lắm, mẫu sưu
tầm chưa đủ nên không thể đưa ra lời bình luận như với thời tiết được", anh
cười, vén tóc cô về một bên rồi ghé cằm lên vai cô: 'Nhưng Thu Thu, đối với em,
chỉ dùng từ 'ghê gớm' thì chưa lột tả hết đâu".
Cô dựa vào anh: "Có lẽ em
là mẫu chưa điển hình lắm nhỉ?"
"Anh chẳng cần mẫu điển hình nào nữa, đối
với anh, mẫu như em đã phong phú quá rôi."
Bờ bên này ít tòa nhà cao tầng
hơn bên Giang Bắc, dọc con đường lớn ven sông toàn là những cây ngô đồng Pháp,
ngọn đã cao quá bức tường chắn sóng, cành lá xum xuê đan xen tạo thành một tấm
màn lớn màu xanh thẫm.
"Anh rất thích bức tranh đó, bức tranh em vẽ một
cây ngô đồng Pháp vào mùa thu ấy."
"Khu tập thể nơi bố mẹ em ở cũng trồng
toàn là loại cây này, lúc nữa anh sẽ thấy ngay thôi, nhiều cây còn có tuổi đời
lớn hơn cả tuổi em nữa. Bố em cứ thích câu thơ 'Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ
tận tri thu' ** nên mới đặt tên em như vậy."
"Diệp Tri Thu, anh thích cái
tên này."
Cô bật cười, dưới ánh mặt trời cuối ngày, nụ cười trở nên vô
cùng rạng rỡ. Cô nói: "Anh thích cái tên đó, hay anh thích mùa thu ở
đây?"
Anh lại cất giọng nói, mềm mại và âm vang: "Anh thích tất cả những
gì liên quan đến em".
Phà cập bến, hai người bước lên bờ, một cô gái đi
trước họ bỗng trượt chân suýt ngã, cậu bạn trai đi bên vội đỡ cô ấy và nói: "Cẩn
thận em".
Cảnh vật trước mắt khiến cô thất thần, một thành phố ồn ào và
đông dân như vậy, mà mỗi lúc, mỗi giờ, từng góc phố, khu nhà vẫn đang diễn ra
những câu chuyện mới. Cảnh tượng tương tự như đã trôi qua rất lâu rồi, một câu
chuyện mới lại sắp diễn ra, những buồn vui trong cuộc sống như mạch nước ngầm
tuôn chảy, mỗi ngày tới lại in dấu một điều đã cũ nhưng vẫn mang những nét mới
mẻ đến xao lòng.
Thấy cô đột nhiên dừng bước, Hứa Chí Hằng nắm lấy bàn
tay cô, những ngón tay thon dài,