
u lấy di động ra, tìm một số điện thoại, cô chần chừ hồi
lâu, cuối cùng lại bỏ di động xuống và nói: "Chí Hằng, đây là cơ hội rất hiếm
có, phụ trách việc bán hàng của sáu nhãn hàng thời trang lớn của nước ngoài
trong tỉnh này. Công việc không có gì phức tạp, không cần phải đi công tác từ
Nam chí Bắc, nhưng lại phải độc lập làm việc nên cũng có những thách
thức".
Hứa Chí Hằng gật đầu: "Nếu như em thích thì nên đồng
ý".
"Chỉ có một vấn đề này thôi", Diệp Tri Thu ngập ngừng một lát; "Nếu
em đoán không nhầm, chắc chắn Tổng giám đốc Tăng đã giới thiệu em với Chủ tịch
Hội đồng quản trị Từ".
Đương nhiên, người giới thiệu cô chỉ có thể là
Tăng Thành, lúc này nhắc đến tên ông, cô không tránh khỏi những ưu tư, nhưng
ngay cả việc gọi điện cám ơn, cô cũng ngần ngại. Đắn đo hồi lâu, cô cảm thấy
tiện miệng nói lời cám ơn thì chẳng xứng với tấm lòng của ông ấy.
Nghe
đến tên Tăng Thành, Hứa Chí Hằng không hề thay đổi sắc mặt, anh nói: "Em cảm
thấy đấy là một chướng ngại của chính mình hay em sợ anh không bằng
lòng?".
"Em chỉ mong giữa chúng ta không bao giờ tồn tại những hiểu lầm
đáng tiếc nữa, mà em cũng không biết sau này anh sẽ ở bên nào nhiều hơn. Thời
gian này, em thực sự đang suy nghĩ, nếu anh ở Hàng Châu nhiều hơn bên này, em sẽ
cân nhắc việc sang đó tìm việc, đương nhiên với điều kiện là anh cũng muốn em
sang đó."
Hứa Chí Hằng im lặng một lát rồi lắc đầu cười thành tiếng: "Thu Thu à, từ hôm
qua đến nay, anh cứ chờ em nói ra điều này đấy. Lúc nãy anh còn nghĩ, cái cô gái
hay vận lo lắng vào mình này có lẽ đã trút hết âu lo rồi, ngờ đâu em vẫn còn
mang nặng tâm tư đến vậy. Đúng vậy, trước mắt, anh không muốn em đi Hàng Châu,
bởi anh sẽ ở lại đây".
Diệp Tri Thu lặng lẽ suy nghĩ về những điều anh
vừa nói, mắt nhìn thẳng về phía trước và không nói gì.
"Tình hình của anh
trai anh khá ổn định rồi. Anh ấy và chị dâu vừa cùng đưa cháu đi nhập học, cùng
tiếp tục công việc được rồi. Anh và bố đã thuyết phục được anh ấy, thu hẹp phạm
vi nghiệp vụ của công ty, không nên quá ôm đồm công việc, làm việc nhưng cũng
phải chú ý sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Còn về quan hệ của anh ấy và chị dâu
thì phải trông chờ vào sự cố gắng và ý nguyện của hai người, bất kỳ ai cũng
không được can thiệp vào. Còn ở bên này, Mục Thành cũng sắp làm bố rồi, cứ kêu
ầm lên là bị anh đổ hết việc lên đầu, làm cậu ấy không còn lúc nào rảnh nữa. Hơn
thế...", anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Anh không yên tâm nếu cứ để em ở
đây một mình, nếu một ngày nào đó em bỗng có cảm giác không an toàn, rồi kết hôn
với người nào khác thì chẳng khác nào là lấy mạng anh đi".
Diệp Tri Thu
cười nói: "Anh nghĩ kết hôn đơn giản như vậy sao? Có phải người ta cứ cầm sẵn
nhẫn cưới mà chờ em gật đầu đâu. Nếu có người dắt em ra khỏi nhà cho rảnh nợ thì
bố mẹ em đã chẳng năm lần bảy lượt bắt em đi cho người ta coi mắt
rồi".
Hứa Chí Hằng nhướng mày: "Em đừng nói với anh là thời gian này em
chuẩn bị đi ra mắt nhà người ta đấy nhé! Trời ơi, anh về đúng lúc
quá!".
"Sao anh lại dừng xe ở đây?", Diệp Tri Thu hỏi với giọng ngờ vực.
Hứa Chí Hằng ngừng xe ở khu chung cư Tân Giang Hoa Viên hoàn thành giai đoạn
hai, trong quá trình bài trí nội thất cho căn hộ mẫu, cô thường đi bộ qua nơi
này để đến công trường xây dựng của giai đoạn ba, nhưng chưa từng dừng lại ở đây
lần nào.
"Anh đưa em đến nơi này."
Anh nắm tay cô đi vào đại sảnh,
những căn hộ giai đoạn hai đã bàn giao hết cho người mua. Trong thang máy, các
thành vách đều có tấm chắn bảo vệ, rõ ràng là đề phòng khi những chủ mới đến vận
chuyển đồ đạc sẽ làm xước. Lên đến tầng hai mươi, hai căn phòng đối diện nhau
đều phát ra tiếng búa đập sửa sang. Hứa Chí Hằng ấn chuông căn phòng bên phải,
một cô gái để tóc đuôi gà, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động ra mở cửa: "Chào ông
Hứa, ông đã đến rồi à?".
Hứa Chí Hằng kéo Diệp Tri Thu đi vào trong, nội
thất bên trong hầu như đã hoàn tất, vài người công nhân đang sơn tường, cô ngần
ngại: "Chí Hằng, đây là nhà của ai vậy? Có phải muốn em đến để cho ý kiến về
cách trang trí trong nhà không?".
"Thực ra em đã đưa ra rất nhiều ý kiến
rồi, bây giờ chỉ cần em xem nó đã hợp với ý muốn của mình chưa thôi".
Căn
hộ gồm bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, tất cả còn đang trống trải,
thế nhưng bố cục không gian rất hợp lý, không thiết kế loại đèn treo trần rườm
rà phối cùng màu tường, điều này cũng gợi cho cô nhớ lại điều gì đó đã quá quen
thuộc với mình. Từ những giá gỗ ở phòng khách hay trong nhà ăn, đến giá sách ở
thư phòng, đặc biệt là một bức tường trong thư phòng được ốp hoàn toàn bằng gỗ
cây bần để treo tranh ảnh. Cô giật mình kinh ngạc, đây chính là một ý tưởng độc
đáo trong thiết kế của cô, phải vẽ tỉ mỉ mấy bức liền mới thực hiện được đầy đủ
ý tưởng. Nhưng về sau, do giá thành quá cao nên cô đành bỏ đi, chỉ để trống chỗ
đó treo tranh vào thôi.
Cô quay đầu nhìn Hứa Chí Hằng vẻ nghi hoặc, cô
gái kia cũng bước vào theo họ, cô cười và nói: 'Hóa ra chị chính là tác giả của
những thiết kế này?".
Cô ấy đưa cho Diệp Tr