
ồi em sẽ mang về nhà
dùng".
** Jane Austen (16 tháng 12 năm 1775 – 18 tháng 7 năm 1817) là một
nữ văn sĩ người Anh, tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như Sense and
Sensibility, Pride and Prejudice, Mansfield Park, Emma, Northanger Abbey, và
Persuasion.
Diệp Tri Thu đứng trong gian hàng trưng bày sản phẩm
của hãng đồ sứ Wedgwood, ngắm một bộ đồ nấu ăn theo phong cách xưa, cảm thấy tên
gọi đúng với phong cách diễn tả, nhưng thực sự thì trông thiếu nhã nhặn, không
hợp với căn hộ mẫu. còn một bộ khác có phong cách thiết kế rườm rà thì trang trí
những hoa văn lá cành, lại rất nổi bật. Một bộ nữa, hoa văn miêu tả một buổi đi
săn cáo, trông kiểu cách rất đẹp nhưng quá giống quý tộc Anh ngày xưa, hơi xa lạ
với nông thôn. Cô dang đắn đo suy nghĩ thì sau lưng có tiếng gọi: "Chị Diệp đấy
à? Xem ra bây giờ chị có nhã hứng quá:"
Cô quay đầu lại, hóa ra là Phương
Văn Tĩnh, lâu lắm rồi cô không gặp. Cô ta mặc một bộ váy áo màu trắng, mái tóc
ngắn uốn xoăn, tay xách túi nhãn hiệu Hermes, khuôn mặt rạng rỡ, đang chằm chằm
nhìn cô. Diệp Tri Thu không muốn dây dưa với cô ta nên chỉ gật đầu rồi gọi nhân
viên cửa hàng lấy cho mình một tách pha cà phê và ngắm nghía rất kỹ. Vừa ngắm cô
vừa tưởng tượng hiệu quả của nó khi trưng bày trên chiếc bàn theo phong cách cổ
điển trong căn hộ.
"Em nghe nói chị Diệp bây giờ thất nghiệp rồi, thế mà
lại chi tiêu xa xỉ hơn ngày xưa ấy nhỉ? Những bộ đồ ăn đắt tiền này không dành
cho người làm công ăn lương dùng đâu."
Rõ ràng nhân viên bán hàng rất
thích kiểu đối đáp như thế, cô ta không giới thiệu gì tiếp nữa mà lắng tai nghe.
Diệp Tri Thu không để cô ta có cơ hội thể hiện tính hiếu kỳ, cô ôn tồn nói: "Em
viết phiếu thu cho chị đi, chị chọn bộ này".
Phương Văn Tĩnh cười mỉa
mai: "Xem ra lời đồn cũng có cơ sở của nó, quả nhiên chị Diệp bỏ việc là có lý
do. Chỉ khổ anh An Dân, cứ nghĩ chị thất nghiệp rồi sẽ rất khó khăn, còn muốn
đến hổ trợ chị đấy".
Diệp Tri Thu cầm phiếu thu, quay đầu lại nhìn thẳng
cô ta, vẫn với thái độ ôn hòa, nhưng ánh mắt sắc lạnh đến mức Phương Văn Tĩnh
nổi cả da gà. Cô nói: "Cô Phương, à không, bây giờ phải gọi là cô Phạm mới phải,
con người ta quý nhất là lòng tự trọng. Hơn nữa, cô đâu thật sự mong tôi tạo
điều kiện cho chồng cô đến giúp đỡ tôi. Tôi nói đúng chứ?".
Không đợi
Phương Văn Tĩnh kịp trả lời, Diệp Tri Thu vòng qua cô ta rồi đi quẹt thẻ trả
tiền, cầm lấy hóa đon, lúc quay lại vẫn thấy cô ta chưa đi khỏi đó. Cô cũng coi
như không nhìn thấy, gọi nhân viên bán hàng lấy cho cô bộ đồ ăn mới, kiểm tra
lại lần nữa rồi yêu cầu nhân viên gói ghém cẩn thận.
"Tôi nghĩ, chỉ cần
nói với anh ấy, lần này chị đi siêu thị mua cả bộ Wedgwood mà chẳng cần chớp mắt
lấy một cái, có vẻ cuộc sống rất dư dả, chắc chắn anh ấy sẽ không day dứt, và
cũng chẳng phải canh cánh trong lòng nữa". Phương Văn Tĩnh nhún vai, cười
mỉa.
Diệp Tri Thu không nhịn nổi liền cười phá lên: "Cô Phạm, suy nghĩ
của cô sao lại nông cạn thế? Cô mà kể cho chồng cô nghe về những lời đồn đại
quanh tôi, chỉ làm cho anh ta càng mong muốn cứu tôi ra khỏi biển lửa thôi. Nếu
là cô, tôi sẽ im lặng, sau này tránh gặp mặt, có gặp thì cũng coi như người
không quen biết, như thế sẽ an toàn hơn nhiều".
Cô cầm túi hàng ung dung
ra khỏi siêu thị, cô đứng bên đường đợi taxi, bỗng nhận ra rằng thời tiết đã
không còn nóng như trước, mặt trời chếch về phía tây, những cơn gió thổi đến đã
mang theo hơi mát, bây giờ cũng là tiết tháng Chín rồi. Như mọi năm, mùa hè này
nắng nóng kéo dài, nhưng cuối cùng cũng đến hồi kết, cái kết thật nhẹ nhàng và
dễ chịu. Mùa thu đã lặng lẽ đến thành phố này.
Cô nghĩ, các công ty thời
trang chắc chắn đã trưng bày những bộ sưu tập áo thu nhẹ nhàng, còn sản phẩm hè
vốn đang trong chiến dịch giảm giá khuyến mãi. Cô quay đầu nhìn vào siêu thị,
lòng buồn mang mác, một tháng nay cứ vào siêu thị là cô lại đi thẳng vào gian
hàng gia dụng, không hề dừng bước ở tầng thời trang nữ, hóa ra, bỏ thói quen cố
hữu mấy năm trời lại đơn giản đến vậy.
Điện thoại đổ chuông, là số lạ, cô
bấm trả lời: "A lô!"
"Chào cô", giọng nói ngắn gọn mà dứt khoát của một
cô gái :"Xin hỏi cô có phải là Diệp Tri Thu không?".
"Vâng, là tôi đây.
Xin hỏi chị là ai vậy?"
"Thiệu Y Mẫn, tôi là trợ lý của chủ tịch hội đồng
quản trị Tập đoàn Phong Hoa, chúng tôi có một cơ hội việc làm muốn hẹn gặp chị
Diệp trao đổi trực tiếp, không biết có được không?".
Gần một tháng nay,
Diệp Tri Thu nhận được lời mời cộng tác của rất nhiều công ty thời trang nhỏ.
Nhưng môi trường công việc không làm cô thấy thích thú vì thế đều khéo léo từ
chối. Đương nhiên, cô đã nghe nói đến Tập đoàn Phong Hoa. Đây là doanh nghiệp tư
nhân lớn nhất thành phố, nhưng nghiệp vụ chính của Phong Hoa là kinh doanh chung
cư tư nhân, tìm kiếm, khai thác bất động sản. Cô không hiểu tại sao tập đoàn này
lại chủ động điện thoại mời cô hợp tác, mà cô cũng chưa biết đó là công việc gì.
Nhưng dù sao cũng đang thất nghiệp, chẳng có lý do gì không thử. Cô hẹn Thiệu Y
Mẫn mai gặp nhau ở công ty, trong lòng n