
mòn thôi. Cô nằm trong
lòng anh, không nói lời nào.
Anh vuốt tóc cô, hít mùi nước hoa nhè nhẹ,
nói: "Thu Thu, anh biết bây giờ chúng mình chưa ổn định. Trong hoàn cảnh này,
anh không nên đòi hỏi gì ở em mới phải, nhưng thật sự anh không muốn em đến Thẩm
Quyến làm việc, anh định chờ tình hình của anh trai tạm ổn một chút thì sẽ về
với em ngay. Chuyện về căn hộ đó, em để anh lo. Em cứ nghỉ ngơi một thời gian và
thử tìm một công việc mà mình ưa thích. Đừng so đo gì với anh nữa nhé, nếu
không, anh sẽ nghĩ em không coi anh là người yêu thật sự".
Diệp Tri Thu
vẫn không nói gì, Hứa Chí Hằng sốt ruột hỏi: "Thu Thu, em không vui
à?"
"Không phải đâu Chí Hằng", cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: "Em
rất vui".
Cô lại gục vào ngực anh, trong lòng dấy lên nỗi mừng vui khó
tả. Đó không chỉ vì có người đã đỡ cho cô một gánh nặng mà cô luôn phải cố sức.
Cô luôn tự tin vào năng lực làm việc của bản thân, kinh tế đối với cô không phải
là vấn đề quá lớn. Mà điều quan trọng, đây là lần đầu tiên Chí Hằng và cô bàn
bạc đến những việc cụ thể mà một gia đình phải đối mặt, khiến cô có cảm giác vừa
an toàn vừa nhẹ nhõm.
Cô áp người vào lòng anh, hôn lên môi anh, mềm mại
mà nóng bỏng. Hứa Chí Hằng ôm cô thật chặt và đáp lại nụ hôn. Ánh trăng huyền ảo
xuyên qua màn cửa, phủ khắp phòng một mầu ánh bạc, khuôn mặt xinh đẹp của cô như
mơ màng trước mắt khiến anh ngây ngất. Họ hòa vào nhau cả về tâm hồn lẫn thể
xác, như không có gì trên thế gian này có thể chia cắt. Những bàn tay đan vào
nhau thật chặt, hơi thở và làn môi cùng hòa quyện trong nụ hôn say đắm. Ở đó,
không có chỗ cho sự trống rỗng, tất cả đều chan chứa cảm xúc yêu thương. Sự hòa
quyện cao độ ấy mang đến cảm xúc hạnh phúc tràn đầy, niềm hân hoan say đắm đầy
ắp trong căn phòng gỗ nhỏ.
Trước đây, rất nhiều lần Diệp Tri Thu đến các
thành phố miền duyên hải công tác. Còn có năm, Tập đoàn Tố Mỹ thưởng cho những
người có thành tích tốt trong công việc một chuyến đi nghỉ ở đảo Phuket. Còn Hứa
Chí Hằng lúc đi du học ở Mỹ đã quá thỏa thuê với những bãi biển rực rỡ đầy nắng
và gió. Anh cũng từng đến thành phố Nice ở châu Âu và bãi biển Aegrean. So vói
những thắng cảnh nổi tiếng đó thì khu du lịch Tây Xung bé nhỏ kia chẳng có gì
nổi bật, dù cũng bãi cát trắng, mịn và nước biển xanh trong. Thế nhưng, đây là
lần đầu tiên hai người ở bên nhau ngọt ngào và hạnh phúc như vậy, dường như
chẳng nơi nào trên thế gian có thể đem lại cho họ cảm giác như ở nơi
đây.
Đến ngày thứ ba, Diệp Tri Thu và Hứa Chí Hằng trả phòng và gọi xe đi
thẳng ra sân bay, họ lên hai chuyến bay khác nhau, cùng trở về với cuộc sống
hiện tại.
Diệp Tri Thu trở về, cô gọi điện cho Tây Môn, hẹn thời gian gặp
nhau ở công trường của khu chung cư cao cấp Tân Giang Hoa Viên giai đoạn ba.
Trước mặt cô là những tòa nhà chọc trời nối liền nhau. Tây Môn đưa cô đi xem
tầng sắp được làm mẫu để thiết kế nội thất, các căn hộ của giai đoạn ba này đều
rất rộng, khẩu hiệu của chiến dịch bán hàng lần này là: Nằm trong bồn tắm, bạn
vẫn có thể ngắm cảnh sông. Đương nhiên, khẩu hiệu này cũng có chút thổi phồng,
nhưng đúng là ưu thế địa lý rất rõ, thiết kế phòng và góc độ nhìn ra sông còn
đẹp hơn căn hộ mà cô mua giai đoạn một.
Hai người trở về văn phòng của
Tây Môn để bàn bạc kỹ hơn về các điều khoản hợp đồng, họ định đưa ra kiểu căn hộ
chủ đạo để làm mẫu cho những thiết kế nội thất khác nhau. Diệp Tri Thu có chút
ngần ngừ: "Nếu như em muốn làm để kịp rao bán vào đúng dịp Quốc Khánh này thì
hơi gấp đấy!".
"Chị Thu Thu, nhân lực thì không thành vấn đề. Chị có thể
chia ra từng giai đoạn, thứ nhất là giai đoạn công ty nội thất làm phần nền, rồi
chị thiết kế các bước tiếp theo và bài trí tiểu tiết. Sau khi thiết kế của chị
đã được duyệt, cả ba căn hộ mẫu đều được đồng loạt khởi công. Hơn nữa, nói thật
với chị, các căn hộ mẫu đều được hoàn thiện trong tình hình gấp gáp như vậy đó.
Giai đoạn một của khu chung cư này, bọn em chỉ làm trong vòng hai mươi ngày là
xong căn hộ mẫu, thế mà vẫn đắt như tôm tươi.
Cô nghĩ, đằng nào thì bây
giờ cũng chẳng có việc làm, mà cô chẳng quen nhàn rỗi, thử làm công việc này
cũng hay. Dù bao năm nay cô phụ trách thiết kế bài trí gian hàng, đúng là có
hứng thú với công việc vẽ vời, tìm ý tưởng. Cô ký hợp đồng với công ty của Tây
Môn, nhận tiền đặt cọc, cầm bản đồ chi tiết căn phòng và các số đo chính xác, về
nhà là bắt tay ngay vào công việc thiết kế theo đúng yêu cầu của Tây
Môn.
Cầm tập tài liệu trong tay, cô chậm rãi bước vào căn hộ mà mình đã
mua, cô mở cửa sổ, ngắm nhìn giòng Trường Giang lấp lánh trong ánh mặt trời, cô
dõi mắt ra xa, trong lòng hiểu rõ mình đã rời bỏ hoàn toàn ký ức đau buồn, không
có gì phải day dứt về căn họ này nữa rồi.
Hôm sau, cô quyết định thu dọn quần áo, chuyển hẳn đến Tân Giang Hoa Viên.
Căn hộ này rộng rãi, sáng sủa, tiện lợi cho công việc của cô với những giá vẽ,
hơn nữa, nó rất gần với công trường, có gì cô chạy qua chạy lại xem xét. Tối nào
cô cũng buôn điện thoại với Hứa Chí Hằng, khi anh biết cô đã nhận côn