Disneyland 1972 Love the old s
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325242

Bình chọn: 8.00/10/524 lượt.

tâm dựa đầu vào vai anh, nhiều ngày mất ngủ khiến cô mệt mỏi, chẳng mấy

chốc đã chìm vào giấc ngủ say.

Không biết đã trôi qua bao tiếng đồng hồ,

Hứa Chí Hằng khẽ kêu cô dậy, cô mơ màng bước xuống xe, trước mắt là một dẫy nhà

gỗ trong rừng thông, ở lối hành lang nhỏ có những chiếc ghế nằm và ô che nắng,

Hứa Chí Hằng đến một gian trong đó, lấy chìa khóa mở cửa và tiện tay bật đèn.

Gian phòng được bài trí như phòng khách sạn, có chiếc giường đôi trải ga trắng,

điều hòa, phòng vệ sinh riêng với đầy đủ vật dụng cần thiết, chỉ thiếu mỗi ti

vi.

"Chí Hằng, đây là đâu thế?"

Hứa Chí Hằng cười nói: "Em đừng

hỏi gì cả, bỏ hết đồ xuống rồi đi theo anh".

Một tay nắm tay cô, tay kia

giữ lấy vai và bảo cô nhắm mắt lại, sau đó anh dẫn cô đi. Lâu lắm rồi cô mới hào

hứng chơi trò trẻ con như vậy, cảm giác thật là kỳ diệu và như đang đợi chờ điều

gì sắp đến. Nhắm mắt đi bộ nên bước đi không linh hoạt, cứ ngập ngừng dò dẫm.

Nhưng có bàn tay rắn rỏi của anh ở bên, trái tim thấp thỏm đã trở nên bình tĩnh.

Khi đi được khoảng bảy, tám phút, cô cảm nhận được những làn gió thổi qua, vừa

mát lạnh vừa thoảng mùi hương lạ, phía trước lại có tiếng sóng vỗ ì ầm, cô bước

từng bước lên dải cát mịm, Hứa Chí Hằng khẽ nói: "Bây giờ em có thể mở mắt ra

rồi đó".

Đêm đã khuya lắm rồi, Diệp Tri Thu chớp mắt, trước

mặt là bãi cát dài màu trắng bạc dưới ánh trăng, cả dẫy lều bạt thẳng hàng,

không xa lắm, cả tốp khách du lịch cầm đèn pin đi bách bộ, chốc chốc lại cúi

xuống, hình như đang nhặt vỏ sò, vỏ ốc, đoàn thuyền đánh cá ở đằng xa nhấp nháy

ánh đèn. Xa hơn nữa là bầu trời rộng màu xanh đen, có treo một vầng trăng khuyết

và vài ngôi sao khi tỏ khi mờ. Mặt biển bao la tối sẫm với những đợt sóng dâng

trào. Biển và trời như hòa cùng nhau trong một màu đêm khoáng đạt, thấp thoáng

bóng núi xa xa. Tiếng đợt sóng xô vào bãi cát, như một giai điệu kỳ lạ, khiến

tâm trạng đang rối bời của cô bình yên trở lại.

Diệp Tri Thu không tin

nổi mắt mình, cô quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt vui mừng, hỏi: "Đây là đâu vậy

anh?".

"Tây Xung, nghe nói là bãi biển đẹp nhất ở Thẩm Quyến. Anh định

đưa em đến một nơi xa hơn nhưng thời gian không đủ, nên đành đến tạm đây

thôi".

"Sao lại nói là tạm? Thế này là qua tuyệt rồi".

Hai người

ngồi xuống bãi cát, cô dựa vào anh, lấy tay vốc một nắm cát, cát ở đây mềm mại

và trắng mịn, cô nắm lại để những hạt cát rơi xuống từ kẽ tay. Gió biển thổi đến

làm những hạt cát len vào từng nếp áo của hai người. Lúc đầu, Hứa Chí Hằng còn

tìm cách tránh đi, nhưng rồi thấy cô cứ thích thú mãi với trò đó nên anh chẳng

tránh né nữa, mặc cho những hạt cát vương trên quần áo.

"Tình hình của

anh trai anh thế nào?".

"Anh ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, vết thương

ngoài da không vấn đề gì lắm, chỉ có di chứng của việc chấn thương sọ não kéo

theo những cơn đau đầu thì phải tiếp tục theo dõi. Bác sĩ dặn không nên làm việc

nặng và tránh những kích thích tinh thần, vì thế trước mắt, anh phải gánh vác

việc của công ty".

'Vậy chuyện của anh trai với chị dâu?"

"Chẳng

có tiến triển gì, anh trai anh trước nay vẫn tự tin vào bản thân, thế mà bây giờ

lại thảm hại đến thế", Hứa Chí Hằng lắc đầu: "Vấn đề của họ chẳng ai giúp gì

được, họ phải tự giải quyết thôi".

Diệp TriThu không nói gì, vẫn tiếp tục

ngắm cát rơi.

Bỗng Hứa Chí Hằng hỏi: "Thu Thu, sao em không hỏi tình hình

của anh thế nào?"

Bàn tay của Diệp Tri Thu ngừng lại giữa không trung, cô

nhìn anh với vẻ biết lỗi. Dưới ánh trăng, anh nghiêng đầu nhìn cô, thần thái

điềm tĩnh, không có vẻ trách cứ. Cô quay người ôm cổ anh rồi ngẩng đầu nhìn, khẽ

hỏi: "Vậy... anh sao rồi?".

"Đầu tiên là lo lắng, sau đó ghen tuông, giận

dữ, và cuối cùng là... buồn."

"Xin lỗi anh", cô dụi mặt vào lòng anh, nói

nhỏ.

"Sao em phải xin lỗi? Em biết vì sao anh buồn không? Hôm đó, em nói

với anh là chẳng có nguyên do gì hết, chẳng qua chỉ là em bướng bỉnh thôi. Chưa

bao giờ em tỏ ra bướng bỉnh với anh như thế."

"Đã lớn tuổi rồi, thì cũng

bớt bướng bỉnh đi mà". Cô tự cười mình rồi trả lời anh.

"Vậy sao? Anh

không thấy thế đâu, Từ trước tới nay, em luôn tự mình giải quyết thấu đáo mọi

vấn đề, hầu như chẳng chia sẻ với anh về những áp lực của công việc. Anh đoán

chắc em có điều gì bực bội, chứ nếu không tại sao lại bỏ việc thế được. Em luôn

cố gắng một mình gánh những bực dọc. Điều đó làm anh không thể không suy nghĩ,

một người bạn trai như anh rốt cuộc đã cho em được những gì mà em lại bao dung

với anh như vậy. Thỉnh thoản lắm mới bướng bỉnh một tí mà đã phải nói lời xin

lỗi anh rồi."

"Chí Hằng, anh đã cho em rất nhiều rồi", Diệp Tri Thu không

ngẩng đầu, khẽ nói, giọng nói như hòa vào tiếng sóng biển: "Chỉ cần nghĩ đến anh

là em lại cảm thấy vui, anh đã cho em cảm giác được yêu, giúp em nhận ra mình

vẫn còn có thể rung động, có thể buông thả bản thân để hưởng thụ cuộc sống và

hơn hết là có niềm tin vào tương lai. Nếu không phải tại tính em luôn lo lắng

chu toàn và suy tính nhiều thì đúng là mọi việc quá mỹ mãn".

Hứa Chí Hằng

ôm cô thật chặt, anh cảm thấy