
g phải động tay vào nhiều
việc, nhưng đã phải tốn quá nhiều công sức, bắt chị phải đối mặt với người chồng
phản bội bị tai nạn giao thông cùng cô bồ trẻ thì chị không chịu đựng
nổi."
Hứa Chí Hằng ở lại đó hai ngày, đã thuyết phục hết nước hết cái
nhưng không có tác dụng gì. Trong lòng anh lại canh cánh chuyện Diệp Tri Thu
đang đợi ở nhà, lại còn việc công ty nữa, anh định buông xuôi mọi chuyện thì chị
dâu đột nhiên đông ý cùng anh trở về. Bởi chính chị cũng không chịu nổi áp lực
từ chính bố mẹ ruột. Chị nói: "Chị phải nói trước với em thế này, trở về, chị
không đến bệnh viện đâu, khi nào anh ấy khỏe lại thì chị sẽ bàn bạc ngay chuyện
ly dị, quyền nuôi Minh Minh phải thuộc về chị".
"Mọi chuyện sẽ do anh
trai và chị định đoạt, em không can thiệp vào đâu."
Hứa Chí Hằng mừng như
bắt được vàng, vội đặt vé máy bay về và gọi điện cho Diệp Tri Thu.
Hôm
sau, Hứa Chí Hằng vừa đưa chị và cháu về nhà thì phải đến ngay công ty để dự
cuộc họp. Nhưng di động của Hứa Chí Tín lại có cuộc điện thoại của Ban quản lý
chung cư mà anh đang ở, nói rằng có một cô gái cứ ngồi lì ở ngoài cửa không chịu
đi. Khi nghe họ miêu tả, anh biết ngay đó là ai. Đang định bảo Ban quản lý cưỡng
chế đuổi cô ta đi, nhưng bỗng nghĩ ra rằng, nếu để Diệp Tri Thu bắt gặp, có khi
lại dẫn tới hiểu lầm. Anh đành vội vàng trở về và tìm cách để cô ta đi, sau đó
an ủi Diệp Tri Thu, rồi lại đến công ty họp, vừa đi vừa khen mình suy nghĩ thấu
đáo.
Anh nghĩ, có lẽ Diệp Tri Thu sẽ không đến nỗi như chị dâu, bỏ đi
không nói lời từ biệt, nhưng cô ấy lại quen với việc giấu kín suy nghĩ trong
lòng, tự gặm nhấm nỗi đau. Trong thời điểm khó khăn hiện tại, anh sẽ không chịu
nổi nếu như có chút mắc mớ gì trong tình cảm hai người, anh chỉ muốn giữ chặt cô
bên mình.
Thế nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của anh, Diệp Tri Thu
không bỏ đi, không lời cáo biệt, mà chỉ nhắn cho anh một tin rồi cứ thế đi thẳng
đến Thẩm Quyến trước dự định. Anh vốn đau khổ nghĩ rằng, cô làm thế vì công việc
bắt buộc, vì cô là người không quen với cuộc sống nhàn rỗi. Nhưng khi nghe điện
thoại, biết chuyến bay đến Thẩm Quyến bị trễ, lại nghe thấy tiếng Tăng Thành
chào hỏi Diệp Tri Thu, chỉ có người đàn ông đó mới gọi cô thân thiết như vậy,
bao nhiêu dày vò bỗng như ào đến cùng một lúc, anh đùng đùng nổi
giận.
Người yêu cũ của anh là Lương Thiến, xinh đẹp, đáng yêu, không
thiếu người theo đuổi, thậm chí có kẻ còn tỏ ra ân cần với cô ngay trước mặt
anh, anh chỉ cười nhạt nhưng không hề có cảm giác ghen tương. Nhưng lần này, khi
bỏ điện thoại xuống, anh nhận thấy rõ cảm giác ghen tuông lạ lẫm đang dâng lên
xâm chiếm con người mình.
Ba
Tối hôm sau, Hứa Chí Hằng bố trí để đưa chị
Vu Tư Thanh vừa từ nước ngoài về tranh thủ đi thăm Chí Tín. Tình hình của anh
trai về cơ bản đã ổn định, anh đang nằm dựa trên giường đọc cuốn Tạp chí Kinh
tế. Gặp Vu Tư Thanh, Chí Tín mừng rỡ: "Tư Thanh à, em về nước hồi nào
thế?".
Vu Tư Thanh cười nói: "Sáng nay em vừa về, chiều đã đến thăm anh
luôn đấy, bạn bè quá tốt phải không?".
Hứa Chí Tín cười như mếu: "Chào
mừng em đến tham quan giây phút đau khổ của đời anh".
"Đừng nói vậy, được
nhìn thấy anh lúc này cũng đáng giá cho một chuyến bay khứ hồi đấy chứ." Vu Tư
Thanh bật cười, tiện tay cô cầm đồ chơi đang để trên chiếc ghế cạnh giường lên
và ngồi xuống đó. "Con trai anh đến thăm anh đấy à?".
Hứa Chí Tín cầm đồ
chơi đó để lên tủ đầu giường, anh nói: "Bà nội đưa cháu đến, lần đầu tiên thấy
nó ngoan ngoãn như vậy, ngồi ngay ngắn, tự nhiên anh thấy sợ, nghĩ thế là hết,
bây giờ đã là tội đồ trong mắt mọi người, đến con trai cũng xa lánh mình. Em
đoán xem cuối cùng nó nói gì? Nó vỗ ngực và bảo: trước khi đến đây mẹ đã dặn con
kỹ, chỗ này của bố bị vỡ rồi, không được tự tiện động chạm tay vào đó và cũng
không được trèo lên người bố".
Vu Tư Thanh bật cười, cô lắc đầu: "Anh bị
vậy cũng đáng đời lắm".
"Em không chửi anh đáng chết là khách khí với anh
lắm rồi."
Đã mười năm trôi qua, hai người đã đường ai nấy đi, lập gia
đình rồi sinh con cái, họ gặp nhau như hai người bạn cũ, nói chuyện thỏa mái
không chút e dè.
Hứa Chí Hằng đang có chuyện buồn trong lòng nên không
can dự vào câu chuyện của họ, cũng chẳng để ý xem nội dung câu chuyện là gì, cứ
lật đi lật lại quyển tạp chí. Vu Tư Thanh không có ý ở lại lâu, cũng chẳng bình
luận gì về hành động của Hứa Chí Tín. Họ chỉ hỏi han cuộc sống của nhau từ khi
chia tay đến giờ, rồi Tư Thanh dặn Chí Tín chú ý nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đó
cô đứng dậy ra về.
Hứa Chí Hằng đưa cô về nhà, anh vừa lái xe vừa nói:
"Chị Tư Thanh, có phải hôn nhân là điều rất quan trọng với phụ nữ
không?".
Vu Tư Thanh cười và nhìn anh: "Chị thì cho rằng, đối với cả nam
và nữ, hôn nhân đều quan trọng như nhau".
"Mình không cần phải nâng quan
điểm đến việc nam nữ bình đẳng hay quyền phu nữ gì đó được không chị, mà chỉ nói
chuyện tự nhiên thôi. Em muốn hỏi, có phải đến một tuổi nào đó, phụ nữ thấy
rằng, nếu đàn ông không nói đến hôn nhân thì tình cảm đó không thật sự thành ý?
Nhất địn