
ghen
rồi.
"Nhưng Chí Hằng, anh đã chuẩn bị chấp nhận em hoàn toàn như em đã
chấp nhận anh chưa?"
Cô đã hỏi anh câu đó trong sự mệt mỏi và chán nản
cực độ, câu hỏi ấy giờ lại dấy lên trong lòng anh.
Hứa Chí Hằng không thể
không tự hói mình, trong quá trình tận hưởng tình yêu, anh đã cho cô những gì?
Nếu hai bên chỉ muốn hưởng thụ quãng thời gian trước mắt thì anh có quyền gì mà
hỏi nguyên nhân tại sao cô bỏ đi.
Những đồ ăn trong tủ lạnh là thứ duy
nhất Diệp Tri Thu để lại trong những ngày cô ở đây. Anh chợt nghĩ, nếu mình
không làm một điều gì đó, có lẽ sẽ phải chấp nhận một kết cục là hai người càng
ngày càng xa nhau.
Sắp xếp một kỳ nghỉ lãng mạn, đối với Hứa Chí Hằng mà
nói, đó không phải việc khó. Nếu không phải do thời gian không cho phép và công
việc trước mắt còn bộn bề, anh còn có những kế hoạch hoành tráng hơn với độ sát
thương cao hơn hẳn.
Tuy nhiên, sắp xếp được chuyến đi Tây Xung, anh không
chỉ có mục đích khiến cho Diệp Tri Thu ngất ngây bối rối mà hoàn toàn bị khuất
phục trong sự quyến rũ của mình.
Cái anh cần là một địa điểm, một nơi cho
anh cơ hội để hai người trút bỏ mọi e ngại và thẳng thắn đối diện với
nhau.
Quả nhiên nỗ lực đó của anh đã được đền đáp xứng đáng.
Lần
đầu tiên anh trải qua cảm giác thẳng thắn không giấu giếm điều gì trước mặt
người khác, dù rằng sau đó ai về thành phố nấy, nhưng hố ngăn về khoảng cách
không hề làm mờ đi tình yêu sâu đậm đã có giữa hai người.
Hóa ra, ở bên
người mà mình yêu, sự cho đi và nhận lại về tình cảm thực sự tỉ lệ thuận với
nhau. Bây giờ, nghĩ về quãng thời gian hai người ở bên nhau, chỉ là một mình ôn
lại niềm vui đó, còn có đủ cho mình hay không thì anh không
chắc.
Bốn
Hứa Chí Tín khỏe mạnh và xuất viện, nhưng
cuộc gặp của anh với vợ không vui vẻ gì. Hứa Chí Tín rõ ràng không có thói quen
hạ mình nhận lỗi, còn vợ anh chỉ nói ngắn gọn rằng cô ấy đã tìm được luật sư:
"Tôi yêu cầu được quyền nuôi con và chia đôi tài sản một cách hợp lý, chỉ thế
thôi".
Hứa Chí Tín nói lạnh lùng: "Nếu cô đã muốn như vậy, tôi sẽ để luật
sư của cô nói chuyện với luật sư của tôi, có điều dù sao cũng từng là vợ chồng,
tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy".
Nhà vợ anh ở tỉnh ngoài, nên
cô ấy không có nhiều bạn bè ở thành phố này, khi nói chuyện, đa phần họ khuyên
cô nên suy nghĩ thực tế hơn. Cô lọc các thông tin quảng cáo trên báo, tìm đến
một trung tâm tư vấn luật nghe nói có rất nhiều kinh nghiệm đại diện quyền lợi
thân chủ trong các vụ tranh chấp ly hôn. Khi tìm đến nơi, cô mới phát hiện, văn
phòng tư vấn luật đó đặt trong một tòa nhà cũ kỹ, có treo một tấm biển nhỏ xíu.
Ngồi quầy tiếp tân là một cô gái trang điểm lòe loẹt, còn vị luật sư tiếp cô thì
mặc một áo sơ mi với chiếc cổ nhàu nhĩ, trên vai áo com lê bạc trắng còn vương
đầy gầu, nói tiếng phổ thông nhưng vẫn nặng giọng địa phương, cử chỉ cũng không
có khí chất của một luật sư chuyên nghiệp, khác hẳn với vị luật sư của Hứa Chí
Tín.
Ông ta nhiệt tình động viên cô kiện chồng ra tòa, hỏi kỹ cô có bằng
chứng gì về tội phản bội của chồng không. Nếu cô có bằng chứng thì không đến nỗi
phải trơ mắt ra mà nhìn kẻ thứ ba ngang nhiên trong bệnh viện khi mọi chuyện vỡ
lỡ. Về tình hình kinh doanh của công ty Hứa Chí Tín thì cô càng chẳng biết chút
gì.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, đối diện với cái nắng chói chang của mùa
hè Hàng Châu, cô cảm thấy đất trời cứ quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Từ khi biết
Hứa Chí Tín đi ngoại tình, cô không ăn uống được mấy, cả đêm trằn trọc, sức khỏe
giảm sút.
Cố gắng gọi taxi, về đến nhà, cô bắt đầu sốt, ngã vật xuống ghế
sofa, mãi không sao dậy được. Bé Minh Minh sợ quá, vội gọi điện cho bố, nhưng cô
đã giật lấy ống nghe và vứt mạnh xuống đất. Minh Minh càng sợ hãi nhìn mẹ, ngơ
ngác không dám khóc nữa.
Cô ân hận vì cơn nóng giận vô cớ của mình, đưa
tay cho con trai và nói với giọng đã khản đặc: "Con ngoan, mẹ xin lỗi, mẹ không
nên làm như vậy".
"Mẹ ơi, con muốn bố về nhà, có phải mẹ không cho bố về
không?"
"Ai bảo con thế, dạo này bố con bận lắm".
"Không đúng, mẹ
nói dối, bố nói với con rồi, bây giờ ở công ty đã có chú giúp đỡ, vì thế bố có
nhiều thời gian chơi với con hơn."
Cô không biết nói lại với con thế nào,
nghĩ đến việc phải giải thích với đứa con mới sáu tuổi thế nào là việc ly hôn
đây. Cô cảm thấy mình bất lực, chỉ muốn chìm luôn vào giấc ngủ dài không bao giờ
thức dậy nữa.
Cô ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh
viện, Hứa Chí Tín đang đứng bên giường, thấy cô tỉnh lại, anh đưa cho cô một cốc
nước và từ tốn nói: "Em cứ yên tâm nằm viện nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời để
Minh Minh cho bà nội trông coi".
"Anh dám cướp con của tôi, tôi sẽ liều
mạng với anh", cô bật dậy và hét lên.
Hứa Chí Tín đưa tay giữ chặt vai
cô: "Em xem, giờ em ốm đau thế này, nếu cứ thế có khi mất mạng đấy. Đến ba người
giúp việc cũng bị em dọa mà sợ bỏ đi cả rồi, em khi thì ngủ cả ngày trong phòng,
lúc thì ra đường vẩn vơ đến khi khuya lắc khuya lơ mới về, rồi gắt gỏng lung
tung, ngay cả Minh Minh cũng bị e