
nhấn chìm giọng nói của cả hai, nhưng họ đều hiểu rõ
đối phương đang nghĩ gì.
Anh đã quyết định, sẽ ở bên cô suốt cuộc đời
này.
Một
Khi chia tay với cô bạn gái Diêu Hiểu Nghiên, Tăng Thành nói rằng
muộn nhất là một năm sau anh sẽ trở về Bắc Kinh.
Thế nhưng, khi bước ra
khỏi cổng bệnh viện nơi bố anh đang cấp cứu, Tăng Thành biết rằng có lẽ anh sẽ
phải thất hẹn.
Bố anh là Tăng Lập Sơn, ông khởi nghiệp từ đôi bàn tay
trắng, xí nghiệp may mặc mà ông tự mình xây dựng cơ đồ lúc bấy giờ đã có đến
mười bốn tổ hợp lớn với hơn năm trăm nhân viên, cũng vào loại lớn ở vùng này và
phát triển rất ổn định. Chí hướng của Tăng Thành lại không nằm ở đó, hơn nữa, bố
anh cũng khuyến khích anh theo học nghề nghiệp mà mình yêu thích, nên đã cấp
tiền cho anh ăn học và ở lại Bắc Kinh lập nghiệp.
Nào ngờ, chưa đến sáu
mươi tuổi, có thể nói vẫn đang ở độ tuổi sung mãn, Tăng Lập Sơn đột ngột bị xuất
huyết não. Tuy rằng ông được cấp cứu kịp thời, nhưng sức khỏe đã kém đi nhiều so
với hồi trước. Ông vừa hồi phục được một chút là lại nghĩ ngay đến công việc.
Những quản đốc phân xưởng hay các quản lý kinh doanh đứng xúm đen xúm đỏ trước
giường bệnh, vừa báo cáo tình hình, vừa đưa mắt nhìn nhau như đang trao đổi điều
gì đó. Tăng Thánh đứng cách xa đó một chút, anh thấy bố mình giơ cánh tay lên
lập cập cầm tờ giấy mà cố gắng đọc với cặp kính lão, trái tim anh như có tảng đá
lớn đè nặng. Anh bước lại, rồi cầm tờ báo cáo đó, không thèm để ý đến ánh mắt
của những kẻ đã đi theo bố anh bao năm, bình tĩnh nói: "Bố ơi, để con xem
cho".
Trong giây phút đó, anh đã biết rằng mình không còn sự lựa chọn nào
khác, gánh nặng đó đã tự động đè nặng lên đôi vai anh mà không cần biết anh có
đồng ý hay không.
Lần đầu tiên Tăng Thành vào phân xưởng sản xuất, xem
xét các công đoạn, bất giác anh thấy có gì không ổn. Phân xưởng xây theo lối cũ,
các máy may xếp thành hàng thẳng tắp, chỉ để ra một lối nhỏ ở giữa, các máy may
điện đồng thời làm việc, tuy không quá ầm ỹ nhưng cũng chẳng khiến người ta dễ
chịu. Sau mỗi công đoạn không có sự chuyển tiếp rõ ràng nên các phục trang bán
thành phẩm cứ vứt lộn xộn vào các thùng các tông. Vải vụn đầy nền nhà. Theo đánh
giá của anh, đây không thể gọi là công xưởng, mà chỉ có thể coi là một cơ sở gia
công loại lớn mà thôi.
Anh bắt đầu học hỏi về quá trình tiêu thụ và sản
xuất quần áo, kín đáo tìm hiểu về hiện trạng quản lý ở công ty hiện nay. Một
ngày anh ở công ty đến mười hai tiếng đồng hồ, chăm chỉ tìm tòi mò mẫm. Quá
trình này hết sức gian nan vất vả, niềm động viên duy nhất của anh lúc đó là
những cú điện thoại qua lại giữa anh và bạn gái ở nơi xa. Có rất nhiều lần, vừa
nghe xong điện thoại, qua ô cửa sổ, anh ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm, buồn bã
nghĩ: thế này thật không công bằng với Hiểu Nghiên. Diêu Hiểu Nghiên là bạn cùng
khóa với anh, lại là người ngoại tỉnh, sau khi tốt nghiệp đại học, cô tiếp tục
theo đuổi chương trình thạc sĩ, hai người cùng có ước mơ tạo lập sự nghiệp ở Bắc
Kinh. Thế mà bây giờ, anh đang lao lực cho sản nghiệp của gia đình, công ty mà
anh cùng bạn thành lập đã chuyển nhượng cho người khác, anh chẳng còn tâm trí và
sức lực để nghĩ cho bạn gái nữa.
Quả nhiên, thời hạn một năm đã hết, khó
khăn lắm anh mới nói: "Xin lỗi, Hiểu Nghiên, e rằng trong thời gian sắp tới anh
không thể qua đó được".
Diêu Hiểu Nghiên đã kết thúc khóa học thạc sĩ và
thuận lợi vào làm trong một doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng, có cả cơ hội đi
bồi dưỡng thêm ở nước ngoài. Cô trầm tư hồi lâu rồi cuối cùng cũng nói: "Em cũng
phải nói lời xin lỗi với anh".
Kết cục chia tay đó như một tất yếu, Tăng
Thành càng vùi đầu vào công việc. Ngành thời trang là một ngành cực nhọc, một
năm bốn mùa cũng có mùa sản xuất và kinh doanh không khởi sắc, nhưng việc phát
triển, tìm tòi cái mới và duy trì thị trường thì không bao giờ dừng lại. Mỗi một
khâu đều trăm mối tơ vò. Tăng Thành không giống như những ông chủ trong ngành
thời trang khác, mải mê với việc tham gia các cuộc họp báo trình diễn thời trang
để tìm ra những yếu tố đang thịnh hành hay sản phẩm đang bán chạy. Anh để tâm
sức vào việc xây dựng một bộ máy quản lý thông suốt và cẩn mật, chia tách rõ
ràng công việc của những người làm chuyên môn và quản lý.
Xí nghiệp trong
tay anh dần phát triển mở rộng, anh đi đầu trong việc thầu đất để xây dựng khu
công nghiệp hiện đại hóa, mua về những thiết bị máy móc hiện đại nhất, các công
đoạn sản xuất đều sắp xếp hợp lý, anh là người đầu tiên ở đây sử dụng hệ thống
ERP** để quản lý việc tiêu thụ, bắt đầu tổ chức các cuộc họp báo trình diễn thời
trang, mời các nhà thiết kế ở Hồng Kông về làm việc với mức lương cao, tham gia
các buổi triển lãm quy mô lớn, đồng thời phát triển thêm những thương hiệu khác,
dần dần Tố Mỹ trở thành công ty điển hình của ngành thời trang tỉnh
này.
Những kẻ trong giới trước đây bĩu môi khinh khỉnh nhìn anh thì bây
giờ đứng ngồi không yên, lặng lẽ rập khuôn cách làm của anh. Những người dưới
quyền bố anh vốn tự tin về năng lực của mình giờ cũ