
âu
nói thẳng thắn: "Bà Tăng à, nếu như Tổng giám đốc Tăng đã cho tôi dù chỉ là một
tia hy vọng nhỏ nhoi thì tôi đã chẳng ra đi".
Cô nhục nhã nhưng vẫn thấy
còn may. Đúng là cô gái này có ý đồ với chồng mình, nếu không phải là cô đã phát
hiện ra sớm thì...
Từ đó trở đi, các nhân viên công ty hễ nhìn thấy cô là
mặt mày nghiêm trang, nói năng lễ độ, cô cũng biết mình đã trở thành đề tài cho
những câu chuyện trong công ty. Thậm chí, đến khi không còn đối thủ cạnh tranh
với mình nữa thì thần kinh cô vẫn căng như dây đàn. Cuộc sống ngột ngạt đó làm
cô càng ngày càng lạnh lùng hà khắc, không còn kiên nhẫn làm người vợ hiền thục
để làm đẹp lòng chồng nữa.
Lần thứ hai Tăng Thành nói lời chia tay, cô
hiểu rằng cuộc hôn nhân của mình đã đến hồi kết. Cô cũng mệt mỏi lắm rồi, nhưng
vẫn muốn níu kéo chứ không gật đầu đồng ý ngay. Trong lòng mâu thuẫn đến mức cô
cũng chẳng hiểu rõ mình cần gì, vẫn muốn tìm xem có người con gái nào đứng sau
sự việc này không, cũng muốn dò xem người đàn ông lạnh lùng kia thật sự đang
nghĩ gì?
Thế nhưng tất cả đều vô ích, Tăng Thành đã quyết định làm gì thì
chẳng ai có thể thay đổi được.
Anh dành cho cô rất nhiều ưu đãi. Ngay cả
khi cô mời luật sư đến kiểm tra thì ông ta cũng phải thừa nhận, sự chia chác này
rất hời cho cô, không cần đòi hỏi thêm nữa. Khi Tăng Thành hỏi sau này có dự
định gì không, thì cô lên mặt, nói: "Liên quan gì đến anh chứ?". Thấy anh chẳng
biến đổi nét mặt, cô bực lên hờn dỗi: "Em chuẩn bị ra nước ngoài học lên, được
cái kinh tế dư giả, học theo ngành mà mình yêu thích cũng tốt".
"Như thế
cũng tốt", Tăng Thành trả lời gọn nhẹ: "Anh sẽ gọi thư ký giúp em làm thủ tục,
nếu có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể gọi anh". Trương Dị Hân không hề thích
thú gì với việc học hành, nhưng nếu cô vẫn ở chỗ cũ, khi gặp lại người quen, họ
cứ gọi cô là vợ cũ Tăng Thành. Đành vậy, cô quyết tâm chuyển đến một chỗ mới,
xem ai xa ai sẽ khó sống hơn ,cô tự nghĩ.
Quyền nuôi con thuộc về cô,
nhưng Tăng Thành thỏa thuận riêng với cô, rằng khi cô định cư ở nước ngoài thì
con trai vẫn học ở trong nước, đợi học xong trung học thì sẽ bàn bạc tiếp xem có
nên cho con ra nước ngoài tiếp tục con đường học vấn hay không.
Chỗ cô ở
cũng có cộng đồng người Hoa, cô vẫn nghe được các thông tin về Tăng Thành. Vài
tháng sau, một vị phu nhân sang thăm con gái đang du học bên này đã nói với cô
rằng, Tăng Thành có mối quan hệ tình cảm với cô Diệp Tri Thu gì đó, vốn là quản
lý kinh doanh của Tố Mỹ, hiện giờ đã nghỉ việc, thông tin này đã lan khắp giới
thời trang của thành phố rồi
Trương Dị Hân đã gặp Diệp Tri Thu, một cô
gái thanh tú và nhanh nhẹn, cô cũng nhận ra đây là típ người mà Tăng Thành
thích. Cô đã từng nghi ngờ và kín đáo quan sát Diệp Tri Thu, nhận thấy cô gái
này thật ngoan ngoãn, luôn nhìn cô bằng ánh mắt thẳng thắn. Tiệc liên hoan cuối
năm ở công ty, cô ta còn cố tình đưa bạn trai đến ra mắt. Thấy đôi bạn trẻ tình
cảm thắm thiết mà cũng đẹp đôi, Trương Dị Hân cũng như trút được gánh
nặng.
Trông bà kia thẽ thọt với cái nhìn thích thú, cô đành nghiến răng
kiềm chế coi như không có chuyện gì, nhưng khi về đến nhà thì như ngã quỵ. Cô
run run rót nửa ly rượu và ngửa cổ uống một hơi. Sau đó, gọi một cú điện thoại
đường dài về Trung Quốc cho Tăng Thành, nói năng lộn xộn, nhưng đại để là mắng
té tát việc Tăng Thành và Diệp Tri Thu khôn ngoan giảo hoạt, đúng là gian phu
dâm phụ. Tăng Thành giơ điện thoại ra xa, đợi cô hò hét xong mới hỏi lại: "Bây
giờ cô dễ chịu hơn chưa?".
Cô mắng mỏ xong, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi
và vô vị, nhận thấy mình bực tức hết sức vô lý. Mà Tăng Thành chỉ bình tĩnh trả
lời: "Cô đừng để tâm đến tôi nữa, Dị Hân, hãy sống cho thỏa mái và tận hưởng
cuộc sống của mình đi, như thế sẽ tốt hơn".
Một thời gian sau, cô lại
nghe thấy tin Diệp Tri Thu đã kết hôn còn Tăng Thành vẫn sống độc thân, Trương
Dị Hân vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: Chẳng lẽ lần này mình lại nghi oan cho anh
ấy?
Từ sâu thẵm con tim, cô nghĩ: Dù anh ấy đã thay lòng đổi dạ thì mình
cũng rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Người đàn ông này đúng là ly hôn vì
không muốn ở bên cạnh mình nữa. Anh ta chán ghét cuộc hôn nhân này đến tận mức
độ ấy sao? Cô cảm thấy hận Tăng Thành. Thế nhưng, bây giờ hai người đã ở cách xa
nhau vời vợi, cứ giữ mãi mối hận đó thì cũng không phải là điều hay, thời gian
và không gia như một liếu thuốc thần. Trương Dị Hân đã quen với cuộc sống giảng
đường, cô đăng ký học đại học ngành Ngôn ngữ, có một nhóm bạn bè, thật sự bắt
đầu một cuộc sống mới, tâm tính cũng ôn hòa trở lại.
Một năm trôi qua,
vào dịp hè, Tăng Thành đúng hẹn đưa con trai qua X thăm cô. Cô ngắm nghía cậu
con trai mà mừng đến rớm lệ, sau đó đưa con đi chơi khắp nơi. Buổi tối khi con
đã ngủ, cô cùng Tăng Thành ngồi uống rượu vang, hàn huyên tâm sự đến gần nửa
đêm.
Đây là lần đầu tiên hai người thỏa mái ngồi trò chuyện. Cô biết anh
vẫn độc thân, không có bạn gái, thậm chí cô còn trêu đùa: "Anh ỏ vậy không hợp
với lẽ tự nhiên của con người cả về tâm sinh lý đ