
âu nhé, nếu anh gặp ai đó thấy
hợp thì cũng nên suy nghĩ".
Tăng Thành cũng cười: "Dị Hân, em có thể
khuyên anh tìm mẹ kế cho con trai chúng ta sao?"
"Cô gái nào thành vợ anh
thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn mà nghe lời anh thôi, em đoán cô ấy chẳng có gan
làm người mẹ kế độc ác đâu".
Tăng Thành bật cười: "Em cũng nên tìm lấy
cho mình một chỗ dựa chứ".
"Em đã từng lấy được người đàn ông tử tế,
nhưng đáng tiếc là anh ấy không hề yêu em", cô vẫn đùa nhưng trong giọng nói có
gì chua sót.
Tăng Thành không cười nữa, nghiêm túc nói: "Dị Hân, anh vẫn
quan điểm như cũ, hợp nhau mới là điều quan trọng nhất. Đối với em mà nói, anh
thật sự chưa tốt."
Tăng Thành về nghỉ ở phòng dành cho khách, còn Dị Hân
vẫn ngồi đó. Cô rót tiếp cho mình một ly rượu, những giọt nước mắt lăn dài trên
má. Họ đã từng có những năm tháng đi chung một đoạn đường, nhưng kết cục cũng là
đi lướt qua nhau để ai đi đường nấy. Giờ đây, họ mới thực sự hiểu và làm bạn với
nhau một cách muộn màng.
Ba
Phương Văn Tĩnh không thể tin nổi vào mắt
mình nữa.
Phạm An Dân xuống xe, cúi xuống cốp sau để lấy đồ, còn cô bước
ra khỏi xe, đang đứng vuốt tóc thì nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ
lẫm, đó là người con trai dáng người cao ráo, mặc áo phông trắng đứng cách đó
không xa.
Anh đang cầm máy ảnh chụp ngân hàng kiểu cũ ở bên sông, sau đó
cùng người con gái bên cạnh kiểm tra từng tấm ảnh, không biết cô gái đó nói gì
mà anh chỉ lắc đầu và cười vui vẻ, nụ cười tươi tắn đó làm cô chắc chắn mình
không nhận nhầm người.
Phương Văn Tĩnh gọi: "Lạc Thanh".
Anh quay
đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, khuôn mặt hơi lúng túng: "Xin lỗi, cô
là...".
"Phương Văn Tĩnh"
Lâm Lạc Thanh "ồ" lên một tiếng, lúc đó
anh mới nhận ra, cô là người bạn cùng trường, học trên anh một khóa, từng là bạn
thân của em gái mình. Anh cười nói: "Chào cô, Phương Văn Tĩnh". Anh không xã
giao nhiều mà chỉ nói mình vừa về nước nghỉ hè, vài hôm sau sẽ trở lại Mỹ. Còn
em gái anh là Lạc Bình, vẫn đang học ở đại học British Columbia, chuyên ngành
Hải dương học, nhưng cô ấy có ý muồn đến Mỹ học tiến sĩ. Anh nói: "Văn Tĩnh, em
thì sao? Em còn trước chúng tôi một khóa, chắc là tốt nghiệp rồi
chứ?".
Phương Văn Tĩnh gật đầu, giới thiệu Phạm An Dân: "Tôi đã kết hôn,
đây là chồng tôi, Phạm An Dân".
Hai người lịch sự bắt tay nhau. Lâm Lạc
Thanh cũng giới thiệu cô gái xinh đẹp, cao ráo đứng bên cạnh: "Đây là bạn tôi,
Hợp Hoan. Muộn rồi, chúng tôi còn phải đi nơi khác nữa, gặp lại sau
nhé:".
Không chờ cô trả lời, anh vẫy tay, anh và cô gái kia đi lướt qua
cô.
Mùa hè bảy năm về trước, Phương Văn Tĩnh đã ra sân bay tiễn hai anh
em Lâm Lạc Thanh, Lâm Lạc Bình và mẹ của họ đi Bắc Kinh, rồi sau đó sẽ chuyển
sang chuyến bay đi Canada. Năm đó cô mười sáu tuổi, còn Lạc Thanh, Lạc Bình mười
lăm tuổi.
Lâm Lạc Thanh nét mặt căng thẳng, không hề để ý rằng cô đang
nhìn anh. Cô đã tặng cho Lạc Bình một món quà kỷ niệm, nhưng trong túi vẫn còn
một món quà nữa, nhưng cô không đủ can đảm để tặng cho anh.
Cô và Lạc
Bình cùng đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. Cô ngắm nghía khuôn mặt của cô gái bên
cạnh trong gương, thật giống Lạc Thanh, họ đều có đôi mắt sáng, Lạc Bình thấp
hơn Lạc Thanh một chút, mặt vẫn còn nét trẻ con, hồng hào khỏe mạnh. Còn cô, một
cô gái gầy gò với nét mặt ngây ngô, trông thật yếu đuối.
Sống mũi cay
cay, mắt rướm lệ, Lạc Bình ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt của Văn Tĩnh, mắt cũng đỏ
lên và vòng tay ôm lấy cô: "Tiểu Tĩnh, tớ sẽ thường xuyên liên lạc với cậu, sau
này cậu hãy cố gắng sang Canada du học nhé".
Cô gục đầu lên vai Lạc Bình,
cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ, cô làm sao có thể nói với người bạn gái duy nhất
và thân nhất của mình là mình đã yêu người anh sinh đôi của cô ấy, thậm chí chỉ
vì thế mà càng thân thiết với cô ấy hơn.
Cô gái Lạc Bình tính tình sôi
nổi, dù ít hơn một tuổi nhưng lại thích chăm sóc cô, biết cô có chứng trầm cảm
nên luôn kể những câu chuyện cười làm cô vui. Nhiều lúc, hai người cùng nhau ăn
quà vặt, nghe nhạc, xem phim, thậm chí chia sẻ những chuyện riêng tư rất con
gái.
Lạc Bình thường hay trêu ghẹo anh trai chỉ sinh ra sớm hơn mình sáu
phút, có lần còn bí mật lấy thư tỏ tình mà những nữ sinh khác viết cho anh để
đọc cho Phương Văn Tĩnh nghe. Những câu văn còn vụng về đã bị cô đọc với giọng
điệu trịnh trọng càng thêm buồn cười. Chưa được mấy câu thì anh trai đã xông ra
cướp lấy, cậu cuộn báo lại thành cây gậy đập lên đầu cảnh cáo em.
Lạc
Bình lấy tay ôm đầu, tinh nghịch hỏi lại anh: "Lạc Thanh, thế anh có thích người
ta không?".
Lạc Thanh tìm cách trả đũa: "Cô ta cũng ngốc nghếch và trẻ
con giống hệt như em đấy, anh có dở hơi đâu mà thích".
"Vậy anh thích
những cô gái như thế nào?".
Trái tim của Phương Văn Tĩnh đập dồn đập, cô
chỉ nghe Lạc Thanh trả lời: "Đương nhiên là phải xinh đẹp, có trí tuệ, tóm lại
là phải ngược hẳn em".
Lạc Bình cười ha hả: "Anh chẳng làm gì được em
đâu, cứ nói kiểu thế chỉ chứng minh là anh yêu em gái".
Lạc Thanh không
làm gì được cô em ghê gớm, chỉ "hừ" một ti