XtGem Forum catalog
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324853

Bình chọn: 7.5.00/10/485 lượt.

ếng rồi đành bỏ đi.

Phương Văn

Tĩnh biết Lạc Thanh không hề để ý gì đến sự tồn tại của cô. Anh chẳng quan tâm

gì đến cô và em gái suốt ngày thì thì thầm thầm những chuyện riêng. Trước mặt

anh, cô càng lặng lẽ tự thu nhỏ mình tới mức thậm chí làm cho Lạc Bình phải ngạc

nhiên: "Tại sao cậu cứ như là chẳng ưa anh Lạc Thanh ấy nhỉ? Anh ấy đúng là có

lúc tự cao tự đại đến mức đáng ghét nhưng cũng chẳng khiến người khác tránh xa

như vậy".

Cô chẳng biết thanh minh cách nào, đành nói: "Không đâu, chỉ là

tớ không biết phải nói chuyện gì với anh ấy thôi".

Cô thật sự biết mình

nên nói chuyện gì với anh ấy, chỉ là không có nổi can đảm nói ra tình cảm đơn

phương mà chắc chắn là không được đáp lại ấy. Một người khôi ngô như vậy làm sao

lại thích cô cơ chứ.

Cô thậm chí ghét cả bản thân mình, chán ghét người

bố bồ bịch ở ngoài mà vô trách nhiệm với vợ con, ghét cả người mẹ cay nghiệt

lạnh lùng, chán ghét cái gia đình cứ chốc chốc lại cãi vã, chán nghe giọng nói

hả hê của mẹ khi nhắc đến hoàn cảnh ly hôn của bố mẹ Lạc Thanh, Lạc Bình, căm

ghét cái chứng tự kỷ không lối thoát mà mình mắc phải.

Lâm Lạc Thanh đã

đi qua Phương Văn Tĩnh, ba mẹ con họ cùng đi qua cửa an ninh rồi từng người xa

dần tầm nhìn của cô.

Bố mẹ cô đều không đồng ý cho cô ra nước ngoài du

học, lý do cũng hợp lệ, rằng cô không thể có khả năng sống độc lập. Từ khi vào

trung học phổ thông đã phải dùng đến thuốc để trị chứng trầm uất, trình độ học

vấn bình thường, tính cách quá hướng nội, không hề thích hợp với cuộc sống ở

nước ngoài. Mẹ cô đã nói rất thẳng thắn: "Tiểu Tĩnh, con học lấy một cái bằng

đại học tầm tầm là được rồi, sau này kiếm một chàng trai đáng tin cậy làm chồng,

tiếp quản công ty của bố, mẹ vẫn có thể chăm sóc con. Nếu bây giờ mẹ để con ra

nước ngoài thì mới là hại con đấy".

Cô phải nhìn nhận lời mẹ nói có lý,

mà cô cũng sợ, nếu ra đi lại một lần nữa thất vọng. Thư từ của cô với Lạc Bình

ngày càng thưa dần, gửi email cho nhau cũng chỉ thông báo tình hình của mỗi bên.

Cô đi khám ở một bác sĩ tâm lý, cố gắng điều chỉnh lại tâm tính, giảm sự phụ

thuộc vào thuốc. Rồi cô học cách trang điểm, làm đẹp, tiếp xúc nhiều hơn với mọi

người xung quanh.

Cuối cùng cũng có những bạn trai chú ý đến cô, khen cô

xinh đẹp, tính tình hòa nhã, cô tỏ ra ngây thơ mà nhận lấy những lời khen đó,

đồng thời nghĩ rằng, nếu mình như thế này mà xuất hiện trước mắt Lâm Lạc Thanh

thì anh ấy có để ý đến mình không?

Năm tốt nghiệp đại học, cô đã thuyết

phục được mẹ đưa cô đi Canada du lịch, nhưng không gặp được Lạc Thanh. Nghe Lạc

Bình nói, anh ấy đã đi Mỹ học tiếp, và rất thích đi du lịch khắp nơi.



lại một lần nữa buồn bã, cuộc sống của Lạc Thanh giờ đã quá xa với cuộc sống của

cô rồi. Mà cô bạn Lạc Bình nữa, cũng cao hơn trước nhiều, làn da nhờ tắm nắng mà

khỏe mạnh, khuôn mặt thanh tú, rạng ngời sức sống. Khi cô ấy nói về chuyên ngành

Hải dương học của mình thì thích thú say mê, không còn là nữ sinh trẻ con vẫn

ngả đầu vào vai cô thủ thỉ nữa.

Phương Văn Tĩnh nhìn theo bóng Lâm Lạc

Thanh bước bên cạnh cô gái cao ráo, đang dần dần mất hút khỏi tầm mắt mình. Phạm

An Dân nhìn đồng hồ nói: "Tiểu Tĩnh, nhanh lên, chuyến phà này sắp chạy

rồi".

Cô bỗng nổi giận: "Tại sao về nhà anh cứ phải đi phà, mà sao tuần

nào cũng phải về nhà một lần?".

"Em có thể không đi", Phạm An Dân lạnh

lùng nói, đưa chìa khóa ô tô cho cô ta: "Lần nào cũng hỏi đi hỏi lại câu này để

làm gì? Nếu không muốn, em cứ lái xe về nhà trước đi".

Phương Văn Tĩnh im

bặt, cô nhìn gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của anh, cô đã thấy mình sai lầm khi

chỉ trong cái nhìn đầu tiên, cô đã thấy anh giống Lạc Thanh quá. Nhưng giờ đây,

anh đã là chồng cô, nhưng cô lại thấy anh xa lạ.

Bốn

Lần đầu Phương Văn Tĩnh gặp Phạm An Dân là ở công ty của bố

cô.

Sau khi Phương Văn Tĩnh tốt nghiệp đại học, cô không hề muốn đi tìm

việc, chỉ thỉnh thoảng đến công ty làm gì đó để tiện thể giúp mẹ giám sát động

tĩnh của bố. Hôm đó, cô đang định ra về, lễ tân dẫn một chàng trai trẻ trung

vào, trong giây khắc đã lướt qua nhau đó, cô sững sờ. Đúng vậy, anh ta có khuôn

mặt giống hệt Lạc Thanh đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, lịch sự và

nho nhã, trong nụ cười còn thoáng nét trẻ con.

Cô ngắm anh qua lớp kính,

anh đi vào phòng tiếp khách, nói chuyện với các giấm đốc bộ phận, cô càng khẳng

định, thần thái của anh chàng này và Lục Thanh giống hệt nhau. Nhìn thấy anh, cô

như nhìn thấy một Lâm Lạc Thanh đã trưởng thành.

Cô bước vào phong tiếp

khách, vị giám đốc đó giới thiệu họ với nhau, và nói thêm với cô rằng, anh Phạm

An Dân đây là một nhân viên kỹ thuật ở doanh nghiệp điện có vốn nước ngoài, sẽ

tham gia vào dự án lắp đặt của một công trình ở công ty mình.

Từ đó,

Phương Văn Tĩnh rất chăm chỉ đi làm, thậm chí thường ra ngoài công trường ngổn

ngang mà không chút ngần ngại. Cô hỏi Phạm An Dân những câu về kỹ thuật không

đầu không cuối với giọng ngây thơ. Phạm An Dân buồn cười nhưng vẫn trả lời cụ

thể, cứ như vậy họ trở nên thân thiết.

Cô biết, Phạm An Dân đã có b