
m dọa sợ chết khiếp. Đợi đến khi tinh thần em
ổn định, lúc ấy mình nói chuyện về Minh Minh cũng chưa muộn".
"Anh Chí
Tín!", Hứa Chí Hằng đứng ngay trước cửa phòng bệnh, nhăn mặt gọi anh: "Anh ra
đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh".
"Chị dâu đã như vậy rồi,
sao anh còn chọc tức chị thêm nữa. Nói cho cùng, chị ấy cũng là vợ của anh, mà
chuyện này rốt cuộc cũng là lỗi ở anh, dù anh thật sự muốn ly hôn đi chăng nữa
thì cũng không cần phải đối xử với chị ấy như vậy."
"Ai bảo là anh muốn
ly hôn?"
"Từng lời nói và cử chỉ hiện nay của anh làm gì có ý muốn cải
thiện mối quan hệ của hai người chứ? Chuyện của anh em thật không hiểu
nổi."
"Chí Hằng, em nghĩ bây giờ anh đi xin lỗi, chiều chuộng thì cô ấy
sẽ chấp nhận sao?"
"Lẽ nào anh tưởng ép đến đường cùng thì chị ấy sẽ cầu
xin anh giữ lại cuộc hôn nhân này và bảo đảm sau này sẽ không hạch sách chuyện
riêng của anh sao?"
"Em coi anh là loại người nào vậy?", Hứa Chí Tín bực
bội nhìn thẳng em trai, "Chẳng lẽ em nghĩ anh đối phó với vợ mình như vậy sao?
Từ khi tốt nghiệp đại học, cô ấy chỉ đi làm có hai năm, rồi lấy chồng ở nhà
trông nom gia đình, chẳng có kinh nghiệm sống gì cả. Cô ấy ở nhà có quát tháo và
đuổi mấy người giúp việc đi cũng chẳng sao, vất vả quá thì lại kiếm người khác,
sự bực tức trong người cô ấy cũng phải có chỗ mà trút chứ. Nhưng bạn của cô ấy
đều nói với anh rằng, cô ấy đi khắp nơi kể khổ đến mức họ không chịu nổi nữa.
May mà cô ấy không biết tí gì về tình hình công ty, chứ không cứ cái kiểu làm
loạn lên này, chưa chắc đã ly hôn được mà lại đem vô số rắc rối đến cho anh. Anh
phải giúp cô ấy tỉnh táo lại, hiểu biết về những cạm bẫy của thế giới
này."
Hứa Chí Hằng đành im lặng, anh nghĩ bạn của chị dâu mà phải đi tìm Hứa Chí
Tín để kêu ca về chị ấy thì cũng thật đáng thương, mà theo như tình hình hiện
nay của chị thì ly hôn rồi sẽ sống sao đây, thực sự khiến anh cũng chẳng còn
cách nào nữa.
"Em vào đó mà an ủi chị ấy, anh phải đi đây. Nói với chị ấy
là Minh Minh sắp phải đi học rồi, lúc đó anh muốn đón chị ấy về để cùng anh đưa
Minh Minh đến trường học".
Hứa Chí Hằng bước vào phòng, gọi tiếng "chị
dâu", rồi anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Chị dâu nằm trên giường mỉm cười
tuyệt vọng, hỏi: "Chí Hằng, cậu có biết tên của chị không?".
Hứa Chí Hằng
thực sự không hiểu chị dâu mình đang nói gì, chị dâu nhìn lên trần nhà, nét mặt
vô hồn: "Hồi nãy cô y tá vào tiêm gọi chị là bệnh nhân giường số ba mươi bảy,
chị mới chợt nghĩ rằng, bố mẹ chồng gọi chị là con dâu, Minh Minh gọi chị là mẹ,
lái xe hay người giúp việc thì gọi chị là cô Hứa, em lại gọi chị là chị dâu, còn
anh trai em lâu lắm rồi chẳng gọi chị bằng tên gì cả, mà chỉ gọi một tiếng là mẹ
Minh Minh. Chị đã đánh mất bản thân mình rồi...".
"Chị dâu à , anh Chí
Tín không có ý đối phó với chị đâu, chỉ là anh ấy không quen hạ mình xin lỗi ai.
Thực ra anh ấy biết mình đã sai rồi".
"Không, anh ta có thể cảm thấy có
lỗi với chị, cảm thấy mọi chuyện đã làm tổn thương chị, dù sao chị cũng là mẹ
của con trai anh ta, chứ thực ra, anh ta không hề nghiêm túc nhận mình đã
sai".
Hứa Chí Hằng không thể không thừa nhận chị dâu đã đúng, anh nói:
"Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ quá nhiều, để tâm lý ổn định lại, cháu
Minh Minh cũng sắp vào lớp Một rồi. Đến lúc đó, chị có thể suy nghĩ đến việc mở
rộng phạm vi giao tiếp của mình, hoặc kinh doanh gì đó mà mình thích, đừng nên
cả ngày cứ nghĩ về chuyện này như thế".
"Nói ra thì cứ như là cậu rất
biết cách để thích ứng với tình trạng này ấy nhỉ. Đấy chỉ là đánh giặc trên giấy
thôi. Chí Hằng, một người phụ nữ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, giao tiếp cũng ít có
cơ hội, suốt ngày chỉ quanh quẩn với việc chăm chồng dạy con và chợ búa dọn dẹp,
nhưng chị cũng thấy rằng người sẽ sống với chị cả đời không hề thỏa mãn với việc
trong cuộc đời anh ấy chỉ có mình chi. Như thế chị có thể làm gì đây? Em đừng
nói đến sự thất bại của chị nữa..."
"Em chưa bao giờ nói với chị về bạn
gái của em, chị dâu, khi mới quen nhau, cô ấy bị người tình đã gắn bó suốt sáu
năm yêu đương bỏ rơi, buộc phải đổi chỗ làm mới kiếm được công việc có thu nhập
hơn, như thế mới có đủ số tiền để chia tách rõ ràng quyền sở hữu căn hộ với đối
phương. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, dù vậy nhưng cô ấy không bao giờ than
thở kêu ca gì với em. Em nhắc đến cô ấy không phải để so sánh gì với chị, chị à,
mỗi người phụ nữ đều có những cảnh ngộ khác nhau, nhưng cuộc đời này không bao
giờ đặc biệt trọng đãi ai hay hà khắc với ai cả, tất cả đều phải dựa vào bản
thân để đạt điều mình muốn thôi."
Khi Hứa Chí Hằng ra khỏi bệnh viện thì
mặt trăng đã chiếu xuống những ánh bạc. Vầng trăng tròn vành vạch đang tỏa ánh
sáng dịu dàng xuống dương gian kia đâu biết rằng, ở đó không phải tất cả các gia
đình đều hòa thuận và hạnh phúc. Anh bấm số máy của Diệp Tri Thu, nghe thấy
tiếng sấm chớp ùng ùng ở đầu máy bên kia, và cả giọng nói dịu dàng của cô:
"Nhưng... em vẫn muốn có anh bên cạnh".
"Thu Thu, anh cũng nhớ em, rất
nhớ." Tiếng sấm như muốn