
huyện này, chỉ còn cách ngoan ngoãn quay
lại làm. Đến lúc hết hạn hợp đồng, không đợi anh ta mở miệng, Tăng Thành đã lên
tiếng trước nói anh ta có thể đi tìm chủ khác. Sau này Lộ Dịch chỉ kiếm được
việc ở những công ty quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với Tố Mỹ, sự nghiệp đang lên
như diều gặp gió bỗng đứt đoạn giữa chừng.
Diệp Tri Thu ưu tư chuyện này,
tạm thời quên đi tấm lòng trắc ẩn đối với cuộc hôn nhân không hạnh phúc của
người khác, cũng quên không trách cứ Tân Địch đối xử khác biệt với ông chủ khiến
người khác hiểu lầm. Trong suy nghĩ của cô lúc này đang trăm mối tơ vò. Tăng
Thành đúng là đã không làm khó cô, chứ nếu ông ta lật mặt thì cô có thể dễ dàng
rũ áo ra đi thế được không? Hơn nữa, cô cũng nhắc nhở mình không giẫm lên vết xe
đổ của Lộ Dịch. Nhưng cứ nghĩ đến bộ phận Kinh doanh của Tín Hòa đang rối như mớ
bòng bong thì cô lại rầu rĩ.
“Tớ đang mệt sắp chết đây, Tiểu Địch à, bây
giờ mới biết trước đây áp lực khi làm việc ở Tố Mỹ chẳng thấm vào
đâu.”
Tân Địch vỗ nhẹ tay cô: “Cậu đừng nản chí vậy, cũng chẳng việc gì
vì một ít tiền mà phải bán cả mạng sống của mình. Gần đây, tớ cũng có để ý đến
Tín Hòa, tuy sản phẩm khá đơn điệu nhưng cũng chỉ có một mình Tín Hòa làm về
mảng quần áo phụ nữ trung niên, chỉ cần làm tốt công việc thiết kế và sản xuất,
cộng thêm chính sách kinh doanh hợp lý của cậu, mình nghĩ sẽ ổn”.
Điều
này rất giống với suy nghĩ của Diệp Tri Thu: “Ừ, bây giờ tớ chỉ mong mau đến đợt
nghỉ Tết dài ngày, tớ sẽ nghỉ ngơi thư giãn. Chứ không, tớ e rằng sẽ đứt gánh
giữa đường mất”.
Hai người ngồi hàn huyên thêm vài câu, uống hết cốc cà
phê, sau đó tạm biệt nhau và lại vội vàng đi làm việc.
Công nhân của các
công ty may mặc đa phần là người ngoài tỉnh, sắp đến Tết nên họ cũng không tập
trung vào công việc mấy, chỉ mong đến ngày nghỉ Tết về quê. Ngay cả ông chủ có
tăng tiền làm tăng ca lên nhiều lần cũng đừng hòng giữ chân họ dù chỉ một ngày.
Ông chủ cũng hiểu điều này nên thường cố gắng vào ngày Hai mươi sáu, Hai mươi
bảy Tết là tổ chức liên hoan tất niên kết thúc một năm làm việc và phát tiền
thưởng. Đó lại là lúc bộ phận Kinh doanh bận rộn nhất, Diệp Tri Thu cố gắng lên
dây cót cho mình để còn đứng ở tuyến đầu, việc riêng của cô đành phải tạm thời
gác lại.
Chú thích:
[2'> Chanel là một nhãn hiệu thời trang cao cấp
đáng tự hào nhất của ngành công nghiệp thời trang nước Pháp.
(BV)
Đến ngày Ba mươi Tết, cô mới được nghỉ. Hai vợ chồng
ông bà chủ còn rất long trọng mời toàn bộ nhân viên quản lý một bữa tiệc ở khách
sạn. Bọn họ đều uống được rượu, mà bộ phận Kinh doanh lại càng nổi tiếng với
khẩu hiệu Không rượu không thành tiệc.
Dù Diệp Tri Thu làm kinh doanh
nhưng cô không có thói quen uống rượu với đối tác. Phụ nữ về mặt này, ngoài
những người có thiên bẩm đặc biệt là biết giữ mình, còn lại cứ rượu vào là lành
ít dữ nhiều. Có điều lần này ngoại lệ, thứ nhất là cô mới đến Tín Hòa chưa được
bao lâu, thứ hai đây là căn phòng lớn, mấy bàn ăn đều là đồng nghiệp và ông bà
chủ. Bà chủ Lưu Ngọc Bình có tửu lượng thật đáng nể, nếu cô nhất định không uống
chút nào thì có lẽ hơi lạc điệu, cô đành có vài lời cáo lỗi trước: “Dạo này thật
sự tôi quá mệt vì công việc lu bù, tôi xin không uống rượu trắng mà chỉ làm một
chút rượu vang với mọi người nhé!”.
Cũng may mọi người đều biết đến sự
vất vả của cô, lại thêm sắc mặt mệt mỏi tiều tụy cũng rất có sức thuyết phục.
Không ai nỡ ép nhưng cô cũng phải uống đến mấy ly rượu vang. Theo thường lệ, ông
chủ có vài lời khen ngợi và cảm ơn nhân viên, tin tưởng năm mới sẽ có nhiều
triển vọng, thêm vào đó là những lời hứa như đinh đóng cột. Cứ như vậy, bữa ăn
tất niên kéo dài lê thê chẳng có hồi kết.
Diệp Tri Thu mượn cớ ra ngoài
nghe điện thoại, nhân tiện đi đến bên cửa sổ cuối hành lang hít thở bầu không
khí trong lành. Làn gió lạnh khẽ thổi qua, cô cảm thấy đầu váng vất vì men rượu.
Cô vội vàng kết thúc cuộc gọi rồi cứ cầm điện thoại thế mà ngắm cảnh đường phố
bên ngoài.
Một năm đã kết thúc, trước đây làm việc ở Tố Mỹ, cứ cuối năm
lại liên hoan chia tay thế này. Nhưng khác là Tăng Thành không có thói quen uống
rượu với nhân viên mà chỉ nói vài lời đơn giản tiễn năm cũ mừng năm mới, cùng
nhân viên cụng một ly rồi lui gót, ai ai cũng cảm thấy thoải mái. Hai công ty có
hai phong cách lãnh đạo, hai phông văn hóa khác hẳn nhau. Cô tự nhắc nhở mình bỏ
bớt thói quen so sánh không cần thiết mà cố gắng thích nghi. Đang trong lúc suy
tư, bỗng có người gọi: “Cô Diệp, chào cô!”.
Cô quay đầu nhìn, hóa ra là
người thuê nhà của cô, anh Hứa Chí Hằng. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng phối với
chiếc quần dài tối màu, rất hợp với dáng người dỏng cao. Anh đang đứng không
cách xa cô lắm và mỉm cười. Nhìn thấy anh, cô bất giác nhớ đến hôm cãi nhau với
Phạm An Dân ngay trước cửa nhà mình khiến cô cảm thấy có phần bối rối. Nhưng
người ta đã lịch sự chào hỏi, cô đành cười nói: “Chào anh!”.
Hứa Chí Hằng
cũng dự tiệc với giám đốc các bộ phận ở khách sạn này, còn Vu Mục Thành đã về
Hàng Châu với Tạ Nam rồi. Anh làm như không