
ên
Xô những năm năm mươi bao gồm ba tầng, nền gạch đỏ với cầu thang tối om om, có
tòa lại được xây theo kiểu kiến trúc những năm chín mươi của thế kỷ trước, vuông
chằn chặn, chẳng có gì đặc sắc, sử dụng nhiều loại gạch, mỗi cầu thang lên có
hai hộ, nhà tất cả có bảy tầng.
Bố mẹ Diệp Tri Thu đều đã làm thủ tục về
hưu non, mỗi tháng lương hưu của hai người cộng lại không đến hai nghìn nhân dân
tệ. Ngay cả khi mức tiêu dùng ở thành phố này tương đối thấp thì đây cũng là một
con số rất khiêm tốn, nhất là đối với việc chi phí cho thuốc thang. Từ khoảng
bốn năm trở lại đây, Diêp Tri Thu đảm nhiệm một phần chi tiêu trong gia đình,
món tiền đầu tiên kiếm được vừa đủ để đưa bố mẹ cô dùng vào việc giải quyết vấn
đề chuyển quyền sử dụng căn hộ tập thể.
Thu nhập của cô so với độ tuổi và
mức tiêu dùng của thành phố này có thể nói là rất ổn. Cô có thói quen đi lại
bằng taxi cho tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng cô không dám gọi xe vào
thẳng khu tập thể đưa đón vì sợ nếu để bố mẹ nhìn thấy thì cô sẽ không tránh
khỏi một buổi thuyết giáo về tiết kiệm.
Nhưng xuống xe, mới đi được mấy
bước, cô chạm mặt ngay một người khiến cô lập tức hối hận vì đã xuống xe quá
sớm, chẳng thà để taxi đi thẳng vào khu tập thể rồi nghe bố mẹ thuyết giáo còn
hơn.
Người xuất hiện trước mặt cô là mẹ của Phạm An Dân, bà ta tay xách
một túi đồ siêu thị rất lớn, rõ ràng là vừa mới đi mua sắm về. Nhìn thấy Diệp
Tri Thu, bà liền đi tới, bộ dạng như sắp nói chuyện thân tình.
Đây là một
xí nghiệp lớn với hàng vạn nhân viên, Phạm An Dân vốn là bạn cùng lớn lên trong
khu tập thể với cô, bố mẹ họ trước kia là đồng nghiệp. Cô không thể vì đã chia
tay với anh ta mà tỏ ra không quen biết với bà. Dù gì thì ngoài việc cô và anh
ta cùng mua một căn hộ chung cư giờ đang chờ giải quyết kia thì cũng phải nghĩ
đến việc hai bên bố mẹ là hàng xóm của nhau.
Diệp Tri Thu nhìn người phụ
nữ suýt nữa cô đã gọi là mẹ kia mà cảm thấy chán nản. Cô gượng cười, “Cháu chào
cô!”, rồi bước tiếp về phía trong khu tập thể.
Mẹ của Phạm An Dân vội
vàng đi sau cô, miệng nhanh nhảu: “Tiểu Diệp à, độ này bận lắm hả?”.
Cô
chỉ “Vâng” một tiếng toan đi nhưng nghĩ ngay rằng một tiếng “Vâng” này chắc gì
đã chặn được nhu cầu nói chuyện của đối phương. Nếu không để bà ta cảm thấy hài
lòng, e rằng bà ta còn đi quấy nhiễu bố mẹ cô thêm nữa. Nghĩ vậy, cô dừng chân
nhìn thẳng bà ta, hỏi: “Cô có việc gì không ạ?”.
Mẹ Phạm An Dân cũng vội
vàng đứng lại, lúng túng nhìn cô rồi nói: “Tiểu Diệp à, trước đây cô coi cháu
như con gái trong nhà…”.
Diệp Tri Thu cười hiền: “Việc đã qua, cô không
nên nhắc lại nữa”.
“Vậy cô nói thẳng nhé, An Dân dự định khoảng trung
tuần tháng Tư sẽ cưới vợ. Tuy nhà gái gia cảnh rất tốt nhưng An Dân kiên quyết
không chịu cái gì cũng phụ thuộc nhà vợ vì sợ rằng sau này khó ngóc đầu lên
được. Cô và bố mẹ cháu là đồng nghiệp, mọi người đều hiểu nhau. Ban đầu các cháu
cùng chung tiền mua nhà, cô đã đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình để
giúp đỡ các cháu…” Bà ta nói cứ lộn xộn như vậy khiến Diệp Tri Thu không muốn
nghe tiếp nữa. Cô ngắt lời:
“Cô à, anh Phạm An Dân không nói cho cô biết
sao? Cháu định sẽ bỏ tiền mua lại căn hộ, ăn Tết xong là tiến hành làm thủ tục
cụ thể, nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến đám cưới của anh ấy đâu
ạ.”
“Nói vậy là cháu có tiền rồi ư? Haizzz, An Dân cứ nói với cô là cháu
đã tiêu hết tiền vào việc trang trí nội thất cho căn hộ rồi. Nó còn bảo cô không
được nói tới việc này nữa. Cô chú cứ bắt đầu nói đến chuyện này là nó lỉnh mất.
Cháu cũng biết đấy, nó là đứa có trước có sau, lúc nào cũng nghĩ đã không phải
với cháu. Thực ra, những người trẻ tuổi như các cháu yêu nhau rồi chia tay cũng
là chuyện thường. Về điểm này thì cháu có vẻ thoáng hơn nó. Căn hộ ở bên sông
đó, bây giờ giá cả cũng tăng đáng kể rồi ấy nhỉ?”
Diệp Tri Thu im lặng
nhìn thẳng bà ta, cho đến khi ánh mắt bà ta tránh đi hướng khác, cô mới nói:
“Cháu và Phạm An Dân đã bàn việc này từ mấy hôm trước. Cháu tự thấy rằng những
điều cháu đưa ra là thỏa đáng, cụ thể thế nào thì cô cứ về hỏi anh ấy. Nếu gia
đình cô chú bàn bạc mà vẫn thấy chưa ổn thỏa thì cứ bảo anh ấy đến chỗ cháu thỏa
thuận lại. Anh ấy được quyền phản đối nhưng sự nhẫn nại của cháu có giới hạn.
Cháu hy vọng sau này sẽ không phải nói chuyện với cô về vấn đề này nữa, càng
không muốn cô tìm bố mẹ cháu để nói về việc này”.
“Nếu các cháu có thể
thương lượng thì tốt quá. Cô về nấu cơm tất niên đây. Tiểu Diệp à, rỗi rãi đến
nhà cô chơi nhé. Cô vẫn rất quý cháu.”
Nói rồi bà ta xách túi tong tả đi,
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười lắc đầu ngao ngán, đi thẳng về hướng nhà
mình.
Dù đây là một khu tập thể kiến trúc tân cổ đan xen còn tồn tại
nhiều điều không hợp lý nhưng nó lại có một điểm rất tuyệt, đó là tất cả các khu
đất trống đều đã được trồng cây, hầu hết là giống ngô đồng của Pháp. Qua mấy
chục năm rồi, những cây này đã cao lớn, cứ đến hè là xanh um cành lá, che rợp
bóng mát, tạo cho người ta cảm giác mát mẻ thư thái. Giờ đang là giữa đông,
những c