
thời hạn rồi, con có thể lấy lúc nào cũng
được. Nếu không thì bán căn hộ của chúng ta đi chắc cũng đủ. Đây là nhà ở theo
diện trả góp, không phải nộp thuế”.
Diệp Tri Thu cười: “Nói gì vậy bố,
làm gì đến mức bố mẹ phải bán nhà, con có tiền rồi, hết thời gian bận rộn này
con sẽ đi làm thủ tục, việc này sắp giải quyết xong rồi”.
Có thể xong
được không? Lúc này mẹ cô đi tới phòng ngủ của con gái, nhìn con ngủ say, bà lắc
đầu than thở. Bố cô thì ngần ngại nói: “Lát nữa bà khuyên nó một câu, bảo nó đi
ra ngoài chơi với các bạn học cũ”.
“Thôi, Thu Thu tự biết liệu việc,
chúng ta đừng làm nó mất tự do thêm nữa, ông xem con chúng ta gầy đến thế
rồi.”
Diệp Tri Thu không biết đến nỗi lo lắng của bố mẹ nên cứ ngủ ngon
lành, cho đến khi không thể tiếp tục ngủ được nữa cô mới nhỏm dậy. Cảm thấy mình
đã ngủ đủ cho cả thời gian dài thiếu ngủ, cô mở điện thoại chuẩn bị tinh thần
tiếp tục nhận những cuộc điện thoại liên tiếp.
Quả nhiên vừa mở máy, tin
nhắn đã tới tấp đến. Trừ những tin nhắn hỏi thăm chúc mừng năm mới, đều là các
tin nhắn thông báo tình hình bán hàng của các quản lý kinh doanh, tin nhắn yêu
cầu bổ sung hàng, đổi hàng của các đại lý bên ngoài. Rất nhiều việc thực chất
trợ lý bán hàng có thể xử lý được nhưng đến Tín Hòa thì tất cả lại biến thành
công việc của riêng mình cô. Cô vừa ứng phó với công việc vừa nghĩ đến chuyện ăn
Tết xong sẽ nói với Lưu Ngọc Bình việc sắp xếp cho mình một trợ lý, nếu không cô
sẽ chết vì kiệt sức mất.
Bố mẹ thấy cô nói điện thoại với nét mặt rất
hăng hái mới tạm bỏ nỗi lo sang một bên. Buổi chiều, Hứa Chí Hằng và Vu Mục Thành cùng giám đốc một số bộ phận họp sắp
xếp xong công việc rồi cả nhóm đến ngã ba xem việc hoàn thành biển quảng cáo của
công ty. Vốn dĩ, một xí nghiệp sản xuất như của họ không cần phương thức quảng
cáo khoa trương đến vậy, nhưng Ban quản lý khu công nghiệp đã thống nhất sắp xếp
nên đành phải làm một biển quảng cáo treo ngay gần ngã ba hẻo lánh
này.
Phụ trách làm biển quảng cáo là công ty quảng cáo của Trương Tân -
một sư huynh kiêm đồng hương của Tạ Nam - do chính cô giới thiệu. Phương án
thiết kế của Trương Tân vừa không khoa trương lại bắt mắt nên Hứa Chí Hằng và Vu
Mục Thành hết sức ưng ý. Mọi người tới đúng lúc Trương Tân đang đứng trong gió
lạnh, ngẩng đầu nhìn những người công nhân làm việc, biển quảng cáo cũng sắp
hoàn thành.
Vu Mục Thành đã quen biết Trương Tân từ trước, anh cười nói:
“Vất vả cho anh rồi, hôm nay ngày lễ Tình nhân, anh không hẹn với bạn gái
sao?”.
“Cô ấy làm việc ở tòa báo, tan ca muộn, lúc nào xong việc tôi mới
đi đón cô ấy.”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Mục Thành, rõ ràng là anh muốn
nghỉ trước để đi đón bà xã rồi đúng không?”.
Vu Mục Thành cười không đáp,
Hứa Chí Hằng thở dài than vãn: “Mình rất muốn đến nhà cậu dùng cơm, xem ra không
có hy vọng rồi. Hôm nay ngoài đường chắc chắn toàn người có đôi có lứa, tôi lại
phải một thân một mình về nhà ăn, thật lạnh lẽo”.
“Đủ rồi đấy Chí Hằng,
khoa trương vừa vừa thôi, Tạ Nam làm mối cho cậu mà cậu có ưng
đâu.”
Trương Tân cũng cười: “Nếu không có chỗ nào đi thật thì có thể đi
Dạ Sắc, tôi nghe anh Đới nói là quán bar đó vào dịp lễ Tình nhân hằng năm đều tổ
chức một buổi dành riêng cho người độc thân, không cho những người có đôi có cặp
vào đâu”.
Anh Đới mà anh ta nói chính là người bạn làm ăn và cũng là bạn
tốt của anh tên là Đới Duy Phàm, Vu Mục Thành và Hứa Chí Hằng nghe thế đều cười
lớn. Hứa Chí Hằng nói: “Đấy là mánh khóe quảng cáo gì thế, lẽ nào cả đám thất
tình tập trung để thương cảm nhau à?”.
Trương Tân biết tính Đới Duy Phàm,
đối với anh ta mà nói, sự thất tình chỉ là chuyện tầm phào nên chỉ cười nói
rằng: “Anh Đới nói, không khí và chủ đề bên ấy rất được. Anh ấy năm nay thất
tình nên mới có tư cách tham dự, có Trời mới biết sự thể thế nào”.
Hứa
Chí Hằng ăn cơm một mình rồi về nhà nghỉ ngơi một lúc, anh cảm thấy thực sự buồn
chán nên mới thay quần áo, lấy chìa khóa xe xuống lầu đi đến bar Dạ Sắc nằm ở
trung tâm thành phố. Thấy tấm biển lớn POP treo trên cái cây trước quán với dòng
chữ: “Tết Tình nhân dành cho người không có bạn tình”, suýt nữa anh bật cười
thành tiếng.
Dạ Sắc là một tòa nhà nhỏ có ba tầng, mặt chính là phong
cách châu Âu thường thấy. Hứa Chí Hằng đi vào trong thì thấy quả thật nơi đây
không nhỏ chút nào. Không gian cao ráo phối hợp với phong cách trang trí dùng
chất liệu kim loại kết hợp với gỗ nguyên bản. Trong bar lúc này đã khá đông
người, DJ[1'> mở đĩa, hô lớn: “Hôm nay cậu chia tay bạn tình phải không?”. Cả đám
đang hân hoan nhảy nhót ở giữa bar xem vẻ mặt chẳng giống kẻ thất tình chút nào,
đồng loạt reo hò hưởng ứng.
Anh lại nhìn xung quanh, quả thật không thấy
những đôi trai gái như các quán bar khác, ở đây ngoài đám người ngồi quây với
nhau thành nhóm ra thì dường như ai cũng đang trong tình trạng cô đơn như anh
vậy. Có người nhảy theo tiếng nhạc, có người uống rượu. Anh gọi một chai soda đá
hiệu Chivas nhỏ, ngồi ngay bên quầy bar chính. Chỉ một lúc sau, một cô gái trang
điểm đậm mặc á