
o yếm khá xinh xắn đến ngồi bên cạnh anh bắt chuyện. Nhưng trong
hoàn cảnh này, nói chuyện rất khó khăn, anh cũng không có hứng nên gọi cho cô ta
một ly cocktail trái cây. Cô gái uống rượu rất tự nhiên, uống một hớp già nửa ly
cứ như uống sinh tố vậy. Sau đó cô ta xích lại gần anh, mắt nhấp nháy nhìn anh
hỏi: “Anh uống thử Chivas pha trà xanh đá nhé, mùi vị rất tuyệt”.
Anh
thấy buồn cười, anh đương nhiên biết cái kiểu uống gia tăng sự hưng phấn ấy
nhưng lại không thích: “Không, tôi thích soda đá hơn”.
“Mình khiêu vũ đi,
ngồi đây thật vô vị.”
Anh cười lắc đầu, cô gái cũng không nói nhiều, “Một
lúc nữa em sẽ tìm anh”, rồi nhập vào toán người đang nhảy.
Hứa Chí Hằng
đến đây chỉ để giết thời gian chứ không có ý định tìm bạn gái. Anh nhìn kết cấu
của bar thấy còn có tầng hai nên lên trên đó xem sao. Quả nhiên phía trên là
quầy nhạc Jazz, được trang trí theo phong cách khác hẳn, bày những ghế sofa cùng
với gối ôm, rèm cửa màu rượu vang đỏ buông lơi trong gió. Kiểu cách khác biệt,
người cũng ít hơn tầng dưới. Anh tìm một chỗ ngồi xuống, chầm chậm thưởng thức
rượu, cảm giác rất thoải mái, nghĩ đúng là mình rời Thượng Hải rồi nên không
quen với thứ âm nhạc kích động như vậy nữa. Sau ba mươi tuổi, tinh thần và sở
thích cũng đã khác xưa rất nhiều. Lại nhớ lần đón lễ Tình nhân cùng người yêu ở
Thượng Hải, ăn cơm Ý rồi đi nghe nhạc kịch. Thoáng một cái giờ đã đến một thành
phố xa lạ, bạn gái giờ đã thành người yêu cũ, chỉ có thể gọi điện hỏi thăm nhân
ngày lễ tết mà bất giác thấy u sầu.
Anh vô thức uống chai Chivas đến quá
nửa, chỗ ngồi bên cạnh phả ra mùi thuốc, anh không hút thuốc nên cảm thấy hơi
khó chịu, bèn đứng dậy đi về phía rèm cửa buông rủ xuống tận nền nhà. Bên ngoài
là một hồ nhỏ mù sương đối diện sân thượng. Anh trộm nghĩ, nếu đến đây vào mùa
hè thì thật thoải mái, có điều giờ đang là giữa đông. Nhìn chiếc ô che nắng đã
được gập lại, anh thấy một cô gái dáng người thon thả đang đứng dựa vào lan can,
ánh sáng đèn mờ ảo phả lên mặt cô, Hứa Chí Hằng nhận ra đó là Diệp Tri Thu. Cô
cột tóc phía sau, mặc sơ mi cổ chữ V màu sẫm, quàng một chiếc khăn có tua rua
dài bị gió thổi bay phất phơ về phía sau, xem ra cô đang rất cô đơn buồn
chán.
Trời lạnh giá thế này mà lại đứng ở ban công hóng gió thì rõ ràng
là đang có tâm trạng rồi. Nhớ đến chủ đề của bar hôm nay, Hứa Chí Hằng không cần
nhìn nét mặt cũng đoán được người con gái này đang buồn. Anh ngần ngại một lúc
rồi kéo cửa ra, có ý muốn khuyên cô đi vào.
Diệp Tri Thu nghe tiếng kéo
cửa và tiếng bước chân, cô không ngoảnh đầu lại mà nói: “Thôi mà anh Đới, anh cứ
đi vui chơi đi, không cần khuyên tôi, rượu cũng không làm tôi dũng cảm hơn đâu.
Dù sao cũng đã là phụ nữ hai mươi tám tuổi rồi, bây giờ chắc tôi không thay vai
thành yêu nữ được nữa đâu. Nếu bảo tôi tối nay tìm người đàn ông ưng mắt để lên
giường thì tôi cũng chả biết bắt đầu từ đâu nữa”.
Giọng cô khàn khàn và
mang chút mỉa mai, thì thầm trong bóng đêm còn tang thương não nề hơn cả tiếng
nhạc từ tầng dưới vọng lên. Hứa Chí Hằng đứng lại, cảm thấy giờ đi vào cũng
không tiện và đi ra cũng không nên, không ngờ trong phút không cẩn trọng mình
lại là một khán giả bất đắc dĩ, e rằng anh còn là khán giả cô không mong đợi
nữa. Diệp Tri Thu không nghe thấy câu trả lời đột nhiên quay lại, thấy Hứa Chí
Hằng cô liền lấy tay che miệng, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Chú
thích:
[1'> DJ là viết tắt của từ “disc jockey”, nghĩa là người chọn và chơi
thu âm trong buổi tiệc. (BV)
Thực ra Diệp Tri Thu bị Đới Duy Phàm lôi đến quán
bar.
Buổi chiều, cô tranh thủ thời gian cùng Phạm An Dân đến Cục Nhà đất
làm hợp đồng mới. Việc thay tên hợp đồng diễn ra hết sức thuận lợi, một mặt là
vì Tổng giám đốc Tần và Tây Môn đã mở lời nhờ cậy nên giám đốc kinh doanh của
Vạn Phong rất lưu tâm, Phạm An Dân chỉ cần đến đúng thời gian cô hẹn. Giám đốc
kinh doanh đã nói với cô, trên phương diện lý thuyết thì căn hộ đã đứng dưới tên
cô hợp pháp, giờ chỉ cần đến ngân hàng làm thủ tục thay đổi tên, chuyển tiền cho
Phạm An Dân rồi đợi thông báo bên chủ đầu tư là có thể giúp cô hoàn thành thủ
tục quyền sở hữu căn hộ rồi.
Ra khỏi Cục Nhà đất, cảm ơn giám đốc kinh
doanh, Diệp Tri Thu thấy cũng không vui hơn là mấy, chỉ cảm giác đã thành công
trong việc kiếm cho mình một gánh nợ bốn nghìn tệ một tháng. Hơn một năm trước,
lương của Phạm An Dân không cao bằng lương của cô, hơn nữa anh ta cũng muốn giữ
một ít tiền để lo đám cưới đề huề cho nên tiền lãi vay vốn mua nhà hằng tháng
đều do cô trả. Nhưng lúc đó tình yêu và cái viễn cảnh đám cưới ấy rất thơ mộng
nên việc trả lãi ngân hàng tuyệt nhiên không phải gánh nặng. Còn bây giờ, người
yêu cũ sắp kết hôn với người khác, nhìn căn phòng mà mình đã bỏ ra bao tâm huyết
và tiền bạc để tu sửa, trang trí nội thất, cô thấy não lòng. Có lẽ, căn nhà đó
sau này cô chỉ cho người khác thuê thôi.
Tệ hơn thế, cô đã đánh cược vào
đó cả nghề nghiệp và tiền đồ của mình để đổi lấy hai mươi vạn tệ mới trả được
món nợ này. Nghĩ thế cô không khỏi chán nản.
Nét