
mặt Phạm An Dân cũng ảm
đạm không kém, anh ta nhìn Diệp Tri Thu, muốn nói nhưng lại không cất nổi lời.
Chưa kịp đợi đến lúc cô nói lời chào tạm biệt, một chiếc Audi TT màu đỏ từ phía
sau vượt lên rồi dừng ngay trước mặt họ. Một cô gái thân hình mảnh dẻ bước
xuống, đi vòng qua đầu xe kéo tay Phạm An Dân và ngọt ngào nói: “An Dân, xong
việc chưa anh?”.
Diệp Tri Thu không ngờ lại thêm có tiết mục này. Trước
đây cô chưa từng gặp người yêu mới của Phạm An Dân, chỉ nghe Tiểu Phán miêu tả
rất tỉ mỉ và khắt khe qua điện thoại: “Người nhỏ bé, ngực lép kẹp, dung mạo
không có gì đáng nói, mặc áo trắng thêu hoa kiểu dân tộc thiểu số và quần bò,
đeo túi nhãn hiệu PRADA, nói năng thì ỏn à ỏn ẻn”.
Cô gái nhìn cô thăm
dò, cô cũng đảo mắt nhìn cô ta một lượt. Quả thực là một cô gái không xinh lắm,
rất trẻ, xem ra chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ăn mặc ngay ngắn, trang
điểm nhẹ nhàng, nước da mịn màng, người nhỏ nhắn, đang đứng đối diện và mỉm cười
nhìn cô.
Diệp Tri Thu cũng không có hứng làm ra vẻ đại lượng, lạnh lùng
quay đầu nhìn về phía Phạm An Dân. Anh ta ngượng ngùng và rầu rĩ tránh tia nhìn
của cô, nói với cô gái kia: “Tiểu Tĩnh, em đến đây làm gì?”.
“Hôm nay là
lễ Tình nhân mà, em muốn anh đến với em sớm hơn một chút”, cô gái nũng nịu
nói.
Diệp Tri Thu nhếch mép cười, giơ tay vẫy taxi thì cô gái kia nói:
“Chị Diệp, để chúng tôi tiễn chị”.
Cô không quay đầu lại mà nói: “Cảm ơn,
tôi không cần”.
Cuối cùng cũng có chiếc taxi dừng lại, Diệp Tri Thu mở
cửa ngồi vào trong, nói với lái xe địa chỉ công ty rồi ngả người vào thành ghế.
Sau Tết, cô vừa đi làm mà công việc đã rất bận rộn, chỉ nhớ hôm nay là thứ Sáu,
quên cả ngày lễ Tình nhân, giờ lại bị người ta nhắc nhở theo kiểu này.
Cô
nhìn đăm đăm lên trần xe, chợt nhớ lại lễ Tình nhân năm trước, khi đó cô và anh
ta mới lấy căn hộ chưa lâu. Cô đã rất tỉ mỉ vạch ra phương án trang trí căn nhà.
Sau khi tan tầm, hai người đến Tân Giang Hoa Viên, nhìn sang khu nhà thô chưa
được vào và phấn khởi bàn luận với nhau. Nhớ khi họ đứng trên ban công nhìn ra
phía bờ sông. Khi gió lạnh từ phía bờ sông thổi vào, Phạm An Dân đứng phía sau
và ôm cô rất chặt, hai người cùng nhìn về phía Trường Giang cuộn sóng, bàn bạc
về việc có nên giữ lại cái ban công lại hay không.
Phạm An Dân nói: “Ở
đây đặt một cái bàn nhỏ, sau này mỗi khi hoàng hôn xuống được ngồi đây uống trà
sẽ rất thoải mái”.
Cô vốn vẫn thích giữ ban công để lưu lại chút không
gian cho cây cảnh, hoa lá nhưng sau rồi cũng phải chiều theo ý anh ta mà bỏ cái
ban công đi để làm nền gỗ, đặt một bàn nhỏ, hai cái ghế, tạo một không gian nghỉ
ngơi thư giãn.
Chỉ trong một năm, căn phòng đã được sửa sang trang trí
theo ý tưởng của cô mà ai nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi, bên cạnh đó còn
có phần ghen tị và rủ rỉ vào tai cô rằng cái người nói muốn mãi mãi ở bên cô giờ
đã là vị hôn phu của người khác rồi.
Sau khi chia tay, cô cố gắng không
để mình nghĩ về điều này, hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Lúc đó, cô chỉ
có thể đau khổ nhắm chặt mắt, không ngờ lại bị đưa trở về hồi ức đau buồn như
thế.
Diệp Tri Thu gắng gượng lấy lại tinh thần làm việc, xử lý xong các việc rồi
mới chán nản đi về. Cô vừa đến đại sảnh thì gặp Đới Duy Phàm từ thang máy đi ra,
anh vội vàng gọi: “Đợi chút, Thu Thu, anh đang có việc muốn hỏi em
đây”.
Cô trả lời với vẻ không mặn mà cho lắm: “Anh nói đi”.
“Thẩm
Tiểu Na là Giám đốc Thiết kế của công ty em à?”.
Cô gật đầu: “Vâng, cô ấy
còn là con gái của ông chủ”.
“Hôm qua cô ấy tìm anh, muốn mời công ty anh
làm thiết kế hình ảnh sản phẩm cho công ty em. Anh còn tự hỏi chẳng phải đó là
việc của bộ phận Kinh doanh các em sao? Tại sao lại để cô ta liên hệ với bọn
anh?”
Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức cô khống chế được
mình. Thiết kế hình ảnh sản phẩm là một phần trong kế hoạch kinh doanh của cô
nhưng Lưu Ngọc Bình cứ lần lữa chưa phê duyệt. Cô cũng đang bận rộn với việc thị
sát thị trường nên chưa có thời gian thúc giục, không ngờ Thẩm Tiểu Na lại chủ
động đi tìm Đới Duy Phàm.
“Anh cứ bàn bạc cụ thể với cô ấy đi, những việc
của Tín Hòa em cũng không rõ lắm.”
“Này, sao bộ dạng em lại mệt mỏi thế,
tối nay đã có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa thì đi uống rượu với anh.”
“Hôm
nay là ngày lễ Tình nhân đấy anh ạ.” Diệp Tri Thu bối rối, “Bạn gái anh chắc đã
đến nơi hẹn rồi ấy chứ, em có chết cũng không dám lôi anh đi uống rượu ngày hôm
nay đâu”.
“Anh và em đều thất tình như nhau cả, đều là hai kẻ lang thang
cô độc.”
Diệp Tri Thu liếc xéo Đới Duy Phàm một cái. Anh ta thừa biết cô
đang thất tình, hơn nữa năm ngoái còn tích cực giúp đỡ cô chuyển nhà, có điều
anh ta xưa nay không quá coi trọng việc thất bại trong tình cảm. Cô và Đới Duy
Phàm quen biết nhau bao nhiêu năm nay, biết thừa cái thói của anh chàng nên cũng
chả hơi đâu mà chấp làm gì: “Anh mà cũng thất tình ư? Thật sự em không dám tin
vào tai mình nữa”.
Anh chàng vê vê cằm cười nói: “Em tin tưởng anh quá
đấy nhưng biết làm sao được, anh đang thất tình thảm hại đây. Lão