
hiên Tân, tối mai sẽ từ Thiên Tân bay thẳng về
nhà.
"Có phải em đang nhắc khéo anh là tự đến thì hãy tự đi không?" Hứa
Chí Hằng cười nói.
Diệp Tri Thu bật cười: " Chẳng lẽ em lại bắt anh vác
đồ hộ tống em tới Thiên Tân".
"Từ khi sân bay Thiên Tân mở rộng, anh cũng
chưa ghé qua đó đâu."
Diệp Tri Thu nói lý do của anh thật hài hước: "Nếu
anh nói với em là anh chỉ muốn đến Thiên Tân để ăn bánh quai chèo* thì có lẽ em
sẽ cảm động hơn đấy!"
Nụ cười của anh càng mang hàm ý sâu sắc: "Không
đâu, em đừng lo lắng, Thu Thu, anh đâu định sử dụng sự cảm động của em một cách
phung phí thế. Hôm nay anh sẽ về nhà trước, ngáy mai, lúc nào em đặt được vé thì
nhắn cho anh số chuyến bay, anh sẽ ra sân bay đón em."
Dưới ánh mắt nồng
nàn đắm đuối của Hứa Chí Hằng, Diệp Tri Thu cảm thấy lâng lâng. Trạng thái đó cứ
theo cô đến tận lúc cô vào Triển lãm Quốc tế, cô chen chúc trong dòng người đông
đúc gấp bội của ngày cuối tuần để vào từng gian hàng xem triển lãm. Chỉ đến lúc
gặp khách hàng, cô mới định thần lại mà tập trung vào công việc.
Cô gặp
vài khách hàng ở thị trường phương Bắc, gặp cả những giám đốc thị trường và nhân
viên bán hàng của thành phố cấp hai. Bàn bạc công việc trong một khung cảnh ồn
ào như vậy thật không bình thường cho lắm. Nhưng lạ hơn nữa là mọi người đều
thấy thỏa mái mà không hề mệt nhọc, cứ cất giọng sang sảng vừa đi vừa nói
chuyện, lúc lúc lại dừng bước để bình luận về các nhãn hàng đang bày trước mắt,
như kiểu làm việc thế này thực sự là không khí giao lưu. Diệp Tri Thu đành phải
theo số đông, không biết thế nào mà lại đi với Giám đốc Tiến của một siêu thị
nào đó qua gian hàng của Tố Mỹ. Cô ngập ngừng bước chân nhưng cũng không thể tự
nhiên mà quay ngoắt ra được.
Giám đốc Tiến chỉ gian hàng của Tố Mỹ nói:
"Riêng với tập đoàn của Tố Mỹ, tôi phải đến tận nơi, gặp trực tiếp để mời họ vào
bán hàng trong siêu thị của tôi. Cô Diệp này, nếu cô vẫn còn làm ở Tố Mỹ thì đâu
phải vất vả nhiều lời với tôi đến thế."
Diệp Tri Thu cười nói: "Giám đốc
Tiến nói khách sáo quá. Bên ông là siêu thị mới mở, lại ở vị trí đắc địa trong
trung tâm, dù cho tập đoàn hay công ty nào thì cũng cứ phải có lời với ông
chứ!"
Cô liếc nhìn gian hàng bài trí theo lối mở của Tố Mỹ, phải đến gần
một trăm mét vuông, sắp sếp đơn giản mà phóng khoáng. Tăng Thành không ở đó, cô
thấy yên tâm hơn.
Gặp những đồng nghiệp cũ, cô cười và gật đầu chào,
không ngờ Giám đốc Tiến lại niềm nở chào hỏi họ, sau đó hỏi thăm tường tận về kế
hoạch giai đoạn sau của Tố Mỹ đối với các thị trường cấp hai như thế nào. Cô
cũng chẳng cảm thấy sao, đằng nào cô cũng đã bàn bạc hết các điều khoản với ông
Tiến rồi, cô chào ông ta và định rời đi thì Tân Địch bất ngờ xuất hiện, từ phía
sau kéo cánh tay cô lại.
"Thu Thu, hôm nay trông sắc mặt cậu tươi tắn
lắm!" tân Địch cười trêu ghẹo rồi ghé sát vào mặt cô săm soi.
Chỉ là một
lời nói bình thường nhưng Diệp Tri Thu lại thấy có chút hổ thẹn trong lòng, đôi
má ửng đỏ, cô nói: "Cùng tớ đi uống gì đã, cả sáng nay tớ phải thuyết minh
chuyện trò đến mức khản cả cổ rồi."
Khu vực nghỉ ngơi của triển lãm khá
nhỏ hẹp, hiện giờ đã chật cứng người. Rất nhiều khách tham quan mỏi nhừ chân chỉ
còn cách tìm một chỗ trống trên sàn nhà mà ngồi bệt xuống tạm nghỉ. Hai người
mua nước xong cũng chẳng có chỗ nào mà ngồi nữa, bèn quyết định lên lầu ba của
khu triển lăm số một, đây là khu triển lãm các loại máy móc truyền thông nên
người đi lại cũng ít hơn nhiều. Hai cô gái tìm một góc ngồi xuống, thỏa mái duỗi
đôi chân đã mỏi rời. Diệp Tri Thu đã phải đi đi lại lại suốt buổi sáng, Tân Địch
càng chẳng phải nói, cô phải dẫn đám trợ lý chạy đi chạy lại khắp triển lăm phải
đến mấy vòng rồi.
"Buổi trình diễn hôm qua có phản ứng tốt
chứ?"
"Haizzz, phản ứng khả quan. Có điều khi cơn phấn khích qua đi, mình
nhìn lại cũng thấy chỉ đến thế, ngay cả cái anh Đơn Duy Phàm cũng nhận ra show
diễn này có khuynh hướng thực dụng quá. Mình cứ như đang khiêu vũ với đôi còng
sắt trong tay ấy, rất gò bó."
"Cậu để ý đến lời nói anh ta làm gì. Môi
trường ở đây làm sao so được với khu kinh tế duyên hải. Cũng chỉ có Tố Mỹ mới
chịu quẳng tiền ra làm show, một biểu diễn hoành tráng như vậy cũng phải tốn đến
mười mấy, có khi lên tới hai mươi vạn tệ chứ không ít. Hiệu ứng thương hiệu mới
là vấn đề lớn, sao có thể nói tất cả điều đó hoàn toàn thể hiện hết sự tích lũy
kinh nghiệm của cá nhân cậu được."
"Cũng đành phải nghĩ thế thôi, ông
Tăng là người lọc lõi, không bao giờ để nhà thiết kế lấn lướt tự do thể hiện ý
muốn của mình."
Diệp Tri Thu biết Tân Địch còn nhiều tham vọng trong
ngành thiết kế, nhưng để một nhà thiết kế đưa những ý tưởng cá nhân vào một nhãn
hàng đã được ông chủ định vị và vạch ra khuynh hướng phát triển của nó thì đó là
điều hầu như không dễ dàng. mà ông Tăng Thành này đâu phải chỉ có tiếng tinh
ranh, cô nói: "Tiểu Địch, mọi việc đừng quá nóng ruột, cậu đã có một sự khởi đầu
rất tốt rồi."
"Tớ lo lắm Thu Thu ạ, tớ đã hai mươi chín tuổi
rồi!"
"Cậu đừng có nói đi nói lại điều đó