
Tư, thứ Sáu, anh đi đánh cầu
lông. Cô cất điện thoại đi, lặng lẽ ngắm vầng trăng non mang một màu vàng chanh
đang treo trên nền trời.
"Tri Thu."
Một chiếc Audi màu đen đỗ ở
bên đường, Tăng Thành bước xuống. Diệp Tri Thu ngạc nhiên nhìn ông ta, một lúc
lâu cô mới định thần lại: "Chào Tổng giám đốc Tăng, trùng hợp quá!"
Tăng
Thành bước lại, thấy mặt cô hồng hào vì rượu, ông cau mày nói: "Tôi đã nói vói
ông Vương là không được để cô uống quá nhiều rồi mà, cô có sao
không?"
Đương chếch choáng men rượu nên cô phản ứng không được nhanh nhẹn
như bình thường. Vừa nãy cô chỉ nghĩ không nghe nói bên này có cuộc trưng bày
nào lớn cả, hơn nữa không có thông lệ thành phố loại hai cũng phải đích thân
Tổng giám đốc đi thị sát. Khi nghe đến câu này, cô mới nhận ra ông ta chí ít
cũng biết mình đến đậy. Cô cứ trốn tránh không suy nghĩ một cách nghiêm túc về
thái độ của ông ta đối với mình, bây giờ cô hiểu ra rằng không thể dửng dưng
được, cô mấp máy môi chẳng biết nên trả lời ông ta thế nào.
"Lên xe đi,
chúng ta đi tìm chỗ nào ngồi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với
cô."
Tăng Thành lái xe đến một quán trà, xung quanh thành phố H là cả một vùng
trồng chè rộng lớn. Giờ đang là mùa thu hoạch chè, các quán trà trong thành phố
mọc lên như nấm. Quán trà này bài trí rất trang nhã, ở một góc quán còn có một
đội nhạc ăn mặc kiểu cung nữ thời Hán, điệu nhạc cất lên nghe thật thanh tao
thoát tục. Hai người chọn chiếc bàn bên cửa sổ ngồi đối diện nhau, những động
tác của nghệ nhân pha trà thật nhanh nhẹn và thành thục.
"Cô uống một
chút đi, ở đây vừa giới thiệu một loại trà búp mới rất ngon, vị thanh khiết, có
tác dụng trong việc giải rượu bia."
Diệp Tri Thu nâng chén trà lên thổi
nhẹ rồi nhấp nhấp môi, đúng là có hương vị thơm mát của trà vụ mới.
"Tri
Thu, gặp tôi làm cô khó xử phải không?" Tăng Thành mỉm cười nhìn cô và hỏi. Ông
vẫn mặc chiếc chemise trắng ngà và quần sẫm màu như mọi khi, dáng vẻ điềm tĩnh
nhã nhặn. Trông ông chỉ như một nhân viên bình thường, không có vẻ gì của một
đại gia trong ngành thời trang vẫn thường thích ăn vận theo cách riêng của
mình.
"Đâu có ạ", Diệp tri Thu cười. "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên
thôi."
"Đành chịu vậy, tôi đoán rằng nếu không phải là gặp cô ở đây thì
cô cũng sẽ như hồi ở triển lãm thôi, chỉ cần nhìn thấy tôi từ xa là vòng đi lối
khác ngay."
Diệp Tri Thu bỗng nhiên đỏ mặt, cô không ngờ hôm ở triển lãm
người đông như thế mà Tăng Thánh vẫn để ý đến mình, cô cười gượng. Đối với Tăng
Thành, cô không muốn mình giả ngây giả ngô mà trốn tránh, nhưng biết rõ sẽ có
điều không thể ứng phó nổi đang chờ đợi mình ở phía trước thì trong mắt cô vẫn
không giấu nổi tia nhìn hoảng hốt.
Thấy bộ dạng hoang mang của cô, Tăng
Thành cười: "Tri Thu, đối diện với tôi làm cô cảm thấy có áp lực thế sao? Tôi
thấy mình làm sếp cũng thất bại mà làm bạn cũng chẳng thành công
rồi."
"Tổng giám đốc Tăng, là tôi chưa đủ thẳng thắn", cô đành thú nhận.
Đối với Tăng Thành, cô không thể tự nhiên như một người bạn bình thường. Đúng
lúc đó, có tiếng điện thoại của Tri Thu, cô lấy ra xem hóa ra là điện thoại của
Hứa Chí Hằng, cô vội đứng lên nói: "Xin lỗi ông, tôi đi nghe điện
thoại.""
Diệp Tri Thu đi đến gần cầu thang rồi bấm nút nghe.
"Thu
Thu à, anh vừa đánh xong một ván cầu, giờ đang ngồi nghỉ đây. Em đi công tác
thuận lợi chứ?" Hứa Chí Hằng vừa nói vừa thở. Trong điện thoại vẫn nghe thấy
tiếng quả cầu lông xé gió vun vút và tiếng đập phát cầu của những người tham
gia, thật náo nhiệt.
"Vâng, bên này mọi việc cơ bản là hoàn tất rồi, mai
em sẽ đến thành phố B rồi từ đó về thẳng nhà."
"Tối mai anh còn phải tiếp
khách hàng, chán quá."
Diệp Tri Thu khẽ cười: "Chí Hằng, dạo này em bận
rộn quá, xin lỗi vì đã không dành nhiều thời gian ở bên anh hơn."
Hứa Chí
Hằng hết sức ngạc nhiên: "Sao em phải xin lỗi anh, anh thấy quãng thời gian này
rất tuyệt, ít nhất là em đã dành hết thời gian rỗi cho anh rồi. Đương nhiên anh
mong em không đến nỗi vất vả quá".
"Bận xong đợt này là sẽ đỡ hơn nhiều,
em cũng muốn được nghỉ ngơi thư thái một chút."
"Đến kỳ nghỉ, chúng mình
kiếm chỗ nào yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày em nhé!"
Nhưng kỳ nghỉ luôn là
khoảng thời gian mà ngành thời trang có lượng tiêu thụ nhiều. Diệp Tri Thu không
biết giải thích thế nào với người ngoài giới về bí quyết kinh doanh của ngành.
Cô không nói lời đồng ý nhưng cũng không nỡ từ chối: "Em sẽ cố gắng sắp
xếp."
"Bản nhạc này hay quá", Hứa Chí Hằng rõ ràng đã nghe thấy tiếng đàn
tranh cổ du dương. "Anh vừa nói chuyện với Vu Mục Thành, hóa ra bà xã anh ta là
dân ở thành phố H, nghe anh ta nói chè búp ở đó tuyệt vời mà không khí cũng rất
tuyệt."
"Em cũng đang ngồi ở quán trà đấy, đúng là rất tuyệt. Thôi em
ngắt máy nhé, mai em sẽ gọi lại cho anh."
Diệp Tri Thu quay lại chỗ ngồi,
cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói nhưng Tăng Thành không cho cô có thời gian để
cân nhắc câu chữ, hớp một ngụm trà, ông ta chậm rãi nói: "Tri Thu, cô vốn học
ngành Thiết kế nhưng lại bị tôi điều sang làm kinh doanh, thế là từ đó s