
n đến mấy nơi, gọi là
địa danh nổi tiếng, trên thực tế cũng chỉ là mấy cảnh đẹp củaTrùng Khánh, trên
đường đi, mẹ Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Mấy năm không về nước rồi, tốc độ
phát triển của Trung Quốc thật là đáng kinh ngạc!”
Buổi trưa, tôi đưa gia đình ba người này đi ăn các món
đặc sản, bố Tiểu Văn nhiều lần xuýt xoa: “Nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ở nước
ngoài rất nhiều, nhưng chẳng nhà nào có món ăn Tứ Xuyên chính tông thế này!”
Buổi chiều, sau khi dạo phố mua ít đồ xong, mẹ Tiểu
Văn nhất quyết yêu cầu phải đưa Tiểu Văn đi khám, chúng tôi bèn cùng tới bệnh
viện, cho Tiểu Văn kiểm tra toàn diện và kĩ càng, tôi chạy theo sau, lấy số,
nộp tiền, trong lòng thầm nghĩ: May mà không làm xét nghiệm ADN.
Sắp đến giờ đi làm, tôi cũng sắp mệt bã người ra rồi,
thế là tôi uyển chuyển thận trọng cho hay tôi phải đi
làm. Bố mẹ Tiểu Văn đều rất hiểu biết, thanh niên coi trọng sự nghiệp là chuyện
tốt, đừng làm ảnh hưởng đến công việc, cứ đi đi, có Tiểu Văn đi cùng là được
rồi.
Tâm trạng tôi lập tức trở nên vui tươi phơi phới, đúng
là như được trốn học đi chơi!
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, tôi chào tạm biệt cả
nhà Tiểu Văn, chuẩn bị lái xe phóng đi thì mẹ Tiểu Văn tươi cười bước tới, dặn
dò tôi lái xe cẩn thận, chú ý sức khỏe, sau đó nói: “Hết giờ làm nhớ về sớm một
chút, nếu không có gì cần thiết thì đừng đi tiếp khách, tối qua hai cô chú đã
bàn bạc một số chuyện, tối nay khi nào cháu về, cô chú sẽ bàn về chuyện đám
cưới của cháu và Tiểu Văn.”
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Tôi tới toà soạn, chẳng có tâm trạng làm việc, ngập
ngừng một lúc đành gọi điện cầu cứu, tôi lần lượt gọi cho Thịt Chó và lão Phó,
cuối cùng nghĩ ra được một đối sách, tối nay mọi người lại tụ tập ở nhà tôi,
không được đến tay không, phải mua mấy món quà nhỏ bày tỏ sự kính trọng của
người dưới, mượn cớ bữa tiệc hôm qua quá gấp gáp, không kịp chuẩn bị gì cả nên
tối nay mới đến bày tỏ tấm lòng.
Sau đó tất cả mọi người sẽ ngồi ở nhà tôi trò chuyện
buôn bán, nếu nói đến chuyện kết hôn mọi người sẽ chen vào góp ý, tán thành là
giả, phá hoại là thật, nhiều cái mồm như thế ít nhất cũng đẩy sự việc lùi lại
được một chút, không đến nỗi để tối nay bố mẹ Tiểu Văn đập bàn quyết định luôn.
Tôi tới ban tin tức tìm lão Đường, nói rõ với cậu ta
những việc phải làm tối nay, dặn cậu ta không được mang Nghê Tiểu Uyển tới, hơn
nữa lúc đó phải chú ý phối hợp, không được tự do phát huy, nghiêm túc quán
triệt chấp hành kĩ chiến thuật đã đề ra từ trước, phải phối hợp ăn ý với mọi
người, không được tự hành động.
Lão Đường gật đầu lia lịa, nhưng trước khi đi lại nói
một câu làm tôi đau hết cả đầu:
“Yên tâm đi, tối nay nhìn tôi đi! Ông đúng là trước
cửa nhà góa phụ thật lắm thị phi.”
Khi tôi trốn trong phòng họp hút thuốc thì nhận được
hai tin nhắn của Mạt Mạt:
“Anh đang ở đâu?”
“Bảo, em có việc gấp cần gặp anh.”
Tôi không trả lời, giờ phút này tôi thực sự không có
tâm trí đâu mà làm mình thêm rối loạn, trong lòng tôi ít nhiều vẫn còn oán hận
Mạt Mạt.
Tôi hút hai điếu thuốc, ngồi nhìn trời tối dần rồi gọi
điện cho Tiểu Văn. Được biết cả nhà cô ấy đã về nhà tôi, đang chuẩn bị cơm tối.
Tôi lén nói cho cô ấy biết chuyện đã gọi người đến giúp.
Tôi cúp máy, liên lạc với đồng đảng, làm tốt công tác
chuẩn bị, tất cả thực hiện theo kế hoạch.
Tôi chào mọi người, ra khỏi tòa soạn lái xe về nhà.
Khi tôi vào nhà, đập vào mắt tôi là một khung cảnh tấp
nập bận rộn, Tiểu Văn quấn tạp dề mở cửa cho tôi, trong phòng phảng phất mùi
thức ăn thơm phức. Xem ra sắp được một bữa ngon lành rồi. Người nấu cơm là Tiểu
Văn và mẹ cô ấy, bố Tiểu Văn bày bát đũa, nhìn thấy tôi liền gật đầu cười cười.
“Sắp xong rồi!” Tiểu Văn cười, nháy mắt với tôi.
Tôi vội thay dép rồi xông thẳng vào nhà bếp, hỏi xem
có cần tôi giúp gì không, bị mẹ Tiểu Văn cười đẩy ra ngoài.
Trên chiếc bàn ăn trong phòng ăn đã bày rất nhiều bát
đĩa to nhỏ, trông rất ngon. Bố Tiểu văn cười bảo tôi ngồi đi, trong tay cầm một chai
rượu trắng rót cho tôi một cốc, quy tắc này tôi cũng biết, làm sao mà để người
ta rót rượu cho tôi được, thế là vội vàng đứng dậy giành lấy chai rượu rót đầy
chiếc cốc trước mặt chú ấy.
Nói thực bố mẹ Tiểu Văn đều rất tốt, vừa rồi vừa bước
vào nhà, chào đón tôi là một cảm giác thoải mái ấm áp viên mãn, gần như khiến
tôi có ảo giác, tưởng mình đã trở về quê nhà Đông Bắc, chuẩn bị ăn cơm Đông Bắc
của bố mẹ tôi làm. Nghĩ thế lòng lại thấy khó chịu, nói dối hai vị trưởng bối
một chuyện lớn như vậy thực sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Chỉ có điều bây giờ
đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không thể xuống được, không phải người ta nói, nếu bạn
nói dối một lần thì sẽ phải bịa ra cả trăm lời nói dối khác để lấp liếm hay
sao. Hiện tại cứ thế này đã, đến đâu hay đến đó.
Bốn chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, bố mẹ Tiểu Văn không
đề cập đến chuyện cưới xin của tôi và Tiểu Văn, chỉ nói về những chuyện thấy
hôm nay, phần lớn là nhớ lại quá khứ và nói về nỗi nhớ thương Tiểu Văn, nhưng
trong bữa cơm, ánh mắt hai cô chú nhiều lần giao nhau, ý t