
những giai điệu nhẹ nhàng tinh tế.
Tôi thích nghe nhạc nhẹ nhàng, tao nhã, như vậy có thể thả lỏng tinh thần,
khiến tư duy thăng hoa,… sau một hồi chọn lựa tôi nhét đĩa “Tình yêu của phu
kéo thuyền”[1'> vào đầu
đĩa.
[1'>
Một bài hát thịnh hành vào những năm 90s ở Trung Quốc.
Tiếng nhạc hơi to, sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, tôi đứng
dậy điều chỉnh âm lượng. Tiếng nhạc vừa nhỏ đi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng
động, một thứ âm thanh rất lạ lùng, thấp thoáng như tiếng hát của một cô gái,
xa tận chân trời mà gần trong tấc gang, bay bổng trong căn nhà trống trải của
tôi.
Tôi bỗng thấy rợn tóc gáy, không phải thứ gì đó rùng
rợn chứ?
Tôi không tin trên đời này có quỷ, mỗi lần đi đêm tôi
đều mỉm cười, càng những nơi tối tăm tôi càng thản nhiên, đứng trong góc tối,
nhét trong áo những pháp khí như lệnh bài, pháp trượng, pháp kiếm, pháp ấn,
khánh, phướn, chuông, cá gỗ, chũm chọe, phất trần…, tay cầm kiếm gỗ, miệng hô
to: “Ta không tin trên đời này có quỷ! Đến đi! Đến đi!”
Nhưng lúc này trên người tôi không có pháp khí, lại
chỉ có một mình, bảo không sợ chắc chắn là bốc phét.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bật mở, tôi chẳng nhìn rõ
cái gì, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người, tiếp đó là một tiếng hét: “Á…”
Tiếng hét này làm tôi giật nảy người, hơn nữa tôi đã
nhận ra đây là tiếng hét của phụ nữ, thế là tôi trợn mắt nhìn theo tiếng hét,
má nó! Không quen! Một cô gái mặc váy ngủ, đầu óc rối bù, đôi mắt còn ngái ngủ
trợn tròn đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt trông tái mét.
Ánh mắt của cô ta dán vào mặt tôi, sau đó từ từ hạ
xuống, nhìn tôi từ đầu đến chân không sót chỗ nào, tiếp đó lại dồn hết nội lực
hét thêm lần nữa: “Lưu manh!”
Vừa hét cô ta vừa bắn trở lại phòng ngủ, đóng sầm cửa
lại. Tôi điên quá! Đột nhập vào nhà riêng lại còn mắng chủ nhà là lưu manh à?
Lý lẽ gì kì vậy? Bà nó! Người bị nhìn là tôi chứ! Đang bực bội thì cái đầu
thông minh tuyệt đỉnh của tôi chợt đưa ra một câu hỏi: Đây là ai ta?
Thế là, tôi phăm phăm bước đến trước cửa phòng ngủ,
sau đó mau lẹ quay người, phi thẳng ra ghế sofa ngoài phòng khách – cứ mặc quần
vào trước thì hơn, cơ thể tôi cũng đang độ thanh xuân tươi trẻ chứ bộ, không
chi tiền mà đòi xem á? Còn lâu! Vừa đóng cúc áo tôi vừa quay lại gõ cửa phòng
ngủ: “Này! Ai đấy?”
“Anh là ai?” Bên trong vang lên một giọng nữ trẻ con
vô cùng hoảng sợ, “Anh đừng vào! Tôi báo cảnh sát đấy!”
“… Này cô, đây là nhà tôi, tôi cũng đang muốn báo cảnh
sát đây.” Trong đó là một cô gái, tôi cũng không thấy cần đề phòng gì nữa,
ngược lại còn thấy buồn cười.
Bên trong im lặng, một lúc sau, một giọng nói thỏ thẻ
hỏi: “Anh là Lại Bảo à?”
Cô ta vừa nói vậy là tôi hiểu hết rồi, thực ra vừa rồi
tôi đã nghĩ đến rồi, đây chắc chắn là một cô nhóc Mạt Mạt đưa về! Bà nó! Coi
nhà tôi là nhà khách chắc!
“Mạt Mạt ở đâu?” Tôi gào lên.
Cô gái kia sợ quá lại tiếp tục hét lên: “Anh đừng vào!
Ở đây chỉ có mình tôi thôi! Mạt Mạt không có nhà! Tôi chỉ mượn nhà cô ấy ở nhờ
một đêm, anh đừng vào!”
Nhà cô ấy á? Lúc nào chỗ này thành nhà cô ấy rồi? Má
nó! Giấy tờ nhà của mình đâu nhỉ? Tôi dọa chết cô luôn! Đang định đập cửa thì
lý trí quý báu của tôi ào lên chiến thắng sự manh động, tôi thở dài, cô nhóc
trong phòng ngủ chắc cũng chẳng biết gì, cô nàng yêu tinh Mạt Mạt này…
“Được rồi, cô ra đi,” Tôi bất lực nói, “Cô đã biết tôi
là Lại Bảo là được rồi, tôi không làm gì cô đâu, chúng ta nói chuyện.”
Bên trong im lặng một lúc mới cất tiếng: “Anh… mặc
quần áo chưa?”
“Tất nhiên rồi! Cô tưởng tôi thích lộ hàng chắc?” Tôi
điên lắm rồi đấy! Tự dưng trong nhà mọc ra một người lạ, thế này là sao? Định
kiểm tra ý chí của tôi chắc?
Cánh cửa phòng ngủ he hé ra một khe nhỏ, một con mắt
chớp chớp nhìn tôi từ khe cửa ấy. Sau khi xác nhận tôi đã ăn mặc đầy đủ, cửa
phòng ngủ mới được mở hẳn ra. Một cô nhóc xuất hiện ở cửa phòng, cô ta có một
gương mặt trẻ trung, chắc chưa đến hai mươi tuổi, ánh mắt có vẻ sợ hãi, tóc dài
đến vai, gương mặt còn chút bầu bĩnh trẻ con. Cô nhóc mặc váy ngủ màu trắng,
thân hình cũng được, trong ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ trông như một bức tranh
sơn dầu.
“Anh chính là Lại Bảo sao?” Cô nhóc mở miệng rồi.
“Ha ha, em gái, ở tuổi em thế này nên gọi là anh Lại
Bảo chứ?” Tôi nén giận cười, không tiện nổi giận với một cô nhóc như thế này.
Không ngờ cô nhóc này liền chớp chớp mắt nhìn tôi rồi
đột nhiên nói: “Được thôi, anh Lại Bảo, không có việc gì thì em đi ngủ đây.”
Nói xong liền đóng cửa.
Tôi cuống lên, đưa tay chặn lại, trợn mắt nhìn cô
nhóc: “Ngủ á? Em gái, đây là nhà anh!
Không phải nhà em!”
Cô nhóc đó sững người ra một chút rồi gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời lại đóng cửa lại.
Tôi phát khùng, thò tay chặn đứng cửa lại, hung dữ
nhìn cô bé: “Này!”
Cô bé kéo mạnh mấy cái mà không đóng được cửa liền
ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt có ý cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?”
“Em muốn làm gì?” Tôi hỏi lại, “Đây là nhà anh! Anh
còn không biết em là ai!”
Từ khi biết tôi là Lại Bảo, bây giờ trên mặt cô nhóc
ngoài vẻ cảnh giác hình như còn có chút sợ h