
hu Tiểu Văn, em đang yêu anh, hay là đang yêu đương
với bọn anh?” Tôi cao giọng, cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bọn anh”.
Bên đó thở dài: “Được rồi, đừng cãi nhau, em đợi anh ở
quán cà phê, bây giờ em đi đây.”
Cúp máy.
Tôi đứng im suy nghĩ, bộ óc đầy thông tuệ đưa ra một
quyết định sáng suốt, tôi thay dép lê, bước tới gõ cửa phòng ngủ.
“Nhóc, anh đi đây, em muốn ra ngoài nhớ khóa cửa nhé.”
“Nghe thấy rồi! Anh đi hẹn hò đi!” Bên trong vọng ra
câu trả lời lành lạnh của Cao Lộ Khiết, hình như cô nhóc này lại nằm ra giường
rồi, ngừng một chút, cô bé bổ sung thêm: “Em sẽ miệng kín như bưng với chị
Mạt!”
Hứ, thế mới lạ! Tôi thầm càu nhàu trong lòng rồi đi
thay giày và ra khỏi nhà.
Lại còn miệng kín như bưng nữa, tưởng tôi sợ Mạt Mạt
biết chắc? Mạt Mạt là gì của tôi? Sao tôi phải sợ cô ấy biết, cô ấy biết thì
làm gì được tôi? Dùng cái này uy hiếp tôi á? Tôi độc thân tôi sợ quái gì ai?
Tôi gặp con gái là tự do của tôi! Cô nhóc này… sẽ miệng kín như bưng thật chứ?
Khi tôi tới quán cà phê, Chu Tiểu Văn đã đến rồi. Vẫn
ngồi ở chỗ lần trước, xoay lưng với cửa ra vào. Tôi đứng ở cửa nhìn lưng cô ấy,
muốn gọi điện cho Thịt Chó và lão Phó, gọi họ đến ba người cùng hội thẩm. Nhưng
cuối cùng tôi không làm thế, tôi biết tính khí của Thịt Chó, nhỡ to chuyện thì
làm thế nào? Hơn nữa, chỉ là một cô gái, cần đến ba thằng đàn ông sốt vó lao
đến thẩm vấn hay sao? Thật là buồn cười. Vì vậy tôi quyết định đơn thương độc
mã đến nghênh chiến, chỉ là một cô gái thôi mà, tôi không tin đến một cô gái
tôi cũng không xử được!
Tôi định thần, cố tạo vẻ u ám nghiêm khắc, tự cho là
rất uy nghiêm đáng sợ bước về phía đó, ngồi trước mặt Chu Tiểu Văn.
“Em đến lâu rồi à?” Giọng nói lạnh lùng mang chút giận
dữ, tôi chuẩn bị ra uy với Tiểu Văn một chút!
“Ừ,” Tiểu Văn gật đầu, “Anh đứng sau lưng em lâu thế
làm gì?”
… ra uy bị bật lại, vừa mới mở đầu tôi đã thua 0 – 1
rồi.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, không biết phòng thủ
thì tấn công thế nào được: “Chu Tiểu Văn, lần này chúng ta gặp mặt, chắc em biết
anh muốn hỏi em điều gì rồi chứ?”
Chu Tiểu Văn đăm đăm nhìn tôi, tôi không nghe thấy tôi
nói gì, rồi đột nhiên cô ấy cúi đầu, lôi một chiếc túi nhỏ từ trong chiếc túi
xách đeo chéo trên người bày lên bàn, rút từ bên trong ra một chiếc dây chuyền.
Hai tay giơ lên đưa ra trước mặt tôi, mặt dây đung đưa phía dưới.
“Làm cho anh đấy, anh thích không?” Trên gương mặt
Tiểu Văn lộ ra vẻ đáng yêu rất ít thấy.
Tôi hơi bất ngờ, không ngờ Tiểu Văn làm đồ trang sức
cho tôi thật, hơn nữa vào giây phút cô ấy giơ chiếc dây chuyền lên trước mặt
tôi, lòng tôi khẽ run lên, trên mặt Tiểu Văn không có nụ cười lạnh nhạt, giả vờ
mà vô cùng thuần khiết chân thật, vui vẻ. Dù có trải qua bao nhiêu chuyện thì
trong lòng mỗi người cũng đều có mặt chân thật trong sáng, tôi chẳng phải cũng
như thế hay sao? Đã quen thấy sự lạnh lùng thờ ơ, lãnh đạm của cuộc đời nhưng
vẫn giữ lại một phần thuần khiết chân thật của riêng mình, ví dụ ở nhà tôi sưu
tầm rất nhiều phim hoạt hình, tất nhiên hầu hết đều là thể loại 18+…
“Lại Bảo, em hỏi anh đấy, anh thích không?” Tiểu Văn
mỉm cười, giơ chiếc dây chuyền lên với vẻ mong chờ.
Hoặc có lẽ kinh nghiệm xã hội của tôi chưa đủ? Hoặc
tôi quá đơn giản quá lí tưởng hóa? Tại sao giây phút này, tôi lại cảm thấy Chu
Tiểu Văn không hề giống một cô gái có âm mưu quỷ kế gì, ánh mắt cô ấy rất trong
sáng, chỉ có vẻ mong đợi, hy vọng tác phẩm thủ công của mình được người khác
yêu thích, được người khác khẳng định. Như một đứa trẻ vậy.
“Ừ, thích!” Tôi mỉm cười gật đầu, đưa tay ra cầm.
Chiếc dây chuyền nằm trong tay tôi, rất nhẹ, dây tết
màu đen, mặt dây là ba sợi lông vũ làm bằng đồng trắng, nhìn rất đơn giản, vừa
phục cổ vừa hiện đại.
“Em… làm à?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Ừ!” Tiểu Văn vui sướng gật đầu rồi đột nhiên đứng
dậy, “Để em đeo cho anh.”
Tôi hơi không quen với sự nhiệt tình bất ngờ của Tiểu
Văn, đờ người ngồi trên ghế, nhìn Tiểu Văn đứng dậy bước tới, cầm chiếc dây
chuyền trên tay, bước ra sau lưng tôi.
Vừa đeo hộ tôi, Tiểu Văn vừa khẽ nói sau lưng tôi:
“Lại Bảo, anh nhìn thấy ba chiếc lông vũ đó không? Em đặc biệt làm cho anh đấy,
theo truyền thuyết trước khi phượng hoàng, vua của các loài chim bốc cháy, ba
chiếc lông đuôi đã đến nhân gian, người có ba chiếc lông này nhất định có thể
thực hiện được ba nguyện vọng của mình…”
Tôi hơi nghiêng đầu mỉm cười: “Rất hay, anh thích lắm,
cảm ơn em.”
“Anh thích là được.” Tiểu Văn cũng cười nói. Nhìn nụ
cười ngọt ngào đó của cô ấy, tôi không thể kiềm chế được sự rung động của trái
tim mình, tôi nheo mắt, chìm đắm trong hy vọng vè một tình yêu ngọt ngào như
mật…
Stop! Stop! Đồ chết tiệt! Tôi đang làm gì thế này? Lại
dễ dàng trúng gian kế của kẻ địch như vậy! May mà tôi vẫn còn tỉnh táo, tưởng
dùng mỹ nhân kế là đối phó được tôi hả? Hứ! Nếu cô dám dùng mỹ nhân kế đến
cùng, tôi sẽ tương kế tựu kế… nhưng bây giờ, tôi phải nghiêm khắc nói không!
“Chu Tiểu Văn, cảm ơn em đã làm dây chuyền cho anh,
nhưng điều cần nói anh vẫn phải nói!” Thu lại