
nụ cười, tôi trầm giọng nói.
Tiểu Văn chắc không ngờ tâm trạng của tôi thay đổi
nhanh như tâm thần phân liệt thế, cô ấy sững người ra.
“Em biết anh nhất định sẽ hỏi em, em cũng không định
giấu anh.” Tiểu Văn bình tĩnh lại, gượng lại vẻ mặt lạnh nhạt của tôi,” Nhưng
em không biết nên nói từ đâu, anh… hỏi đi.”
“Hôm qua em hẹn anh ra ngoài, nói những lời đó, nhưng
em cũng gọi cho cả Thịt Chó và lão Phó nữa, đúng không?”
Tiểu Văn gật đầu.
“Tại sao?”
Tiểu Văn nhìn tôi chăm chăm như đang do dự điều gì,
một lúc lâu sau mới cắn môi nói: “Lại Bảo, em không phải… em chỉ muốn biết ai
có thể giúp em, bây giờ em cần một người, hoặc có thể nói là một số người giúp
em, nhưng anh cũng biết đấy, đàn ông các anh…”
“Đừng đàn ông bọn anh gì nữa, bây giờ không phải lúc
thảo luận đàn ông là thú vật hay là không bằng thú vật,” Tôi xua tay lắc đầu,
“Bây giờ em phải cho anh biết, em đang làm gì? Em muốn người khác giúp cái gì?”
Tiểu Văn nhìn tôi, ánh mắt dần hạ xuống, đăm đăm nhìn
chiếc dây chuyền cô ấy vừa đeo lên cổ tôi, giọng nói yếu ớt “Bố mẹ em đều ở
nước ngoài, đáng lẽ bây giờ em cũng nên ở đó, nhưng họ ly hôn rồi, nên em không
đi, đằng nào ở đó cũng chẳng có nhà, ở đây cũng không có, ở đâu mà chẳng giống
nhau?”
Tôi không nói gì, Tiểu Văn như chìm vào im lặng, tôi
đoán chắc chắn cô ấy có một câu chuyện rất dài, rất bi thảm, rất dễ khiến người
ta rơi nước mắt để kể.
Cho dù thật giả thế nào, cứ nghe đã.
“Tháng nào bố mẹ cũng gửi tiền từ nước ngoài về cho
em, em hoàn toàn tự do, ca hát, vẽ tranh, mơ mộng về những điều tốt đẹp, từ
thành phố này em gặp được anh.”
Tôi nghe mà không hiểu gì cả, thậm chí không biết cô
ấy nói với tôi những chuyện này để làm gì, nhưng Tiểu Văn cứ kể, vừa kể vừa nhìn
chăm chăm vào mặt dây chuyền của tôi, không nhìn tôi, tôi không biết nên ngắt
lời cô ấy thế nào.
“Anh biết không? Bây giờ tiêu rồi, bố mẹ em sắp về
nước thăm em, cùng nhau về nữa.” Tiểu Văn nói rồi bỗng ngước mắt lên, ánh mắt
trực diện tấn công thẳng vào tuyến phòng ngự của tôi, “Cho nên em cần người
giúp em.”
Tôi cũng nhìn cô ấy, nghe cô ấy nói. Cô ấy cũng nhìn
tôi, không nói gì nữa.
“Em nói xong rồi à?” Tôi sững người, ngại ngùng mỉm
cười, “Ha ha, anh còn tưởng em sẽ có một câu chuyện rất dài như kiểu câu chuyện
đời em cơ.”
“Anh không cần lo, chỉ cần anh đồng ý, thực ra em chỉ
cần anh là được rồi, không chiếm hữu anh, không ép buộc anh, chỉ cần anh tồn
tại là được.” Tiểu Văn hỏi thẳng, “Anh đồng ý giúp em không?”
Tôi gật đầu rồi lập tức lắc đầu: “Không phải… ý anh
là, anh vẫn chưa biết em cần anh giúp gì.”
“Làm bạn trai em.”
… Tôi ngớ người, trợn mắt, hơi thở đột ngột trở nên
gấp gáp.
“Em có bầu rồi.”
… Không chỉ mắt, đồng tử cũng bị câu này làm giật mình
đến độ nở to ra, hơi thở tắc nghẹn.
“Em muốn nhờ anh làm bố của con em.”
… Xe cấp cứu! Cứu tôi với!
Hôm
nay đọc sách,
Đọc
đến hoàng đế Khang Hy
Khi
23 tuổi đã là vua một nước, công lao to lớn,
Tôi
thấy rất buồn;
Nhưng
khi đọc đến hoàng đế Đồng Trị
Khi
23 tuổi đã chết được bốn năm,
Tôi
lại thấy cân bằng.
Ngày 9 tháng 7
Nắng đẹp chuyển thành
nhiều mây.
Sau khi Tiểu Văn rời khỏi, một mình tôi đờ đẫn ngồi
trong quán cà phê khá lâu, kết quả này khá bất ngờ.
Làm bố á?Tôi á? Đừng đùa thế chứ!
Mấy năm nay tôi hoàn toàn là một nhà giam tinh trùng,
đám nhóc tì trong người tôi còn đang tù vô thời hạn kia kìa, cùng lắm là do bàn
tay phải làm ăn tắc trách, thỉnh thoảng vượt ngục vài lần. bây giờ bảo tôi làm
bố á? Thế thì tôi có lỗi với đám nhóc tì của tôi quá!
Vuốt chiếc dây chuyền trên cổ, nhớ lại vẻ mặt và ánh
mắt của Tiểu Văn lúc vừa rồi, tôi thực sự không nghĩ là cô ấy đang nói dối.
“Em nói thật đấy, anh có thể không tin, em càng không
thể ép anh. Em chỉ đang tìm một người có thể giúp em lần này, người đó có thể
là anh, có thể không.” Tiểu Văn buồn bã nói.
“Em không muốn cho bố mẹ em biết quá nhiều, càng không
muốn họ bị ràng buộc, bây giờ em rất ổn, cũng đã quen được tự do rồi, vì vậy em
cần một lí do để thuyết phục họ, làm họ yên lòng.” Tiểu Văn thì thầm.
“Em đã từng nhờ mấy người, có người mới từng gặp một
lần, có người hoàn toàn xa lạ, có những người đồng ý giúp em, nhưng với điều
kiện, chắc anh cũng đoán ra được, họ muốn có thân xác em làm thù lao, tất cả
đều như vậy.” Tiểu Văn lạnh nhạt nói.
“Em nghĩ giờ anh biết em muốn anh giúp em làm gì rồi,
bố mẹ em sẽ không ở lại lâu, nhiều nhất là một tuần, nếu anh đồng ý em sẽ rất
cảm kích anh, nếu anh cần tiền thì em có một ít.” Tiểu Vân bình tĩnh nói.
“Xin lỗi các bạn anh giùm em, em không biết anh chàng
Thịt Chó đó có vợ rồi, nếu cần em có thể giải thích trực tiếp với chị ấy, em
chỉ cố thử thôi. Nhưng chỉ có mình anh ra gặp, hơn nữa không vừa gặp đã có tán
tỉnh đong đưa, tưởng em hẹn anh ra là sẽ lên giường với anh.” Tiểu Văn khẽ
cười.
“Anh cứ nghĩ đi rồi nhanh chóng trả lời em, muộn nhất
là ngày mai. Em hy vọng anh là người có thể giúp em, em không còn nhiều thời
gian nữa.”
Tiểu V