
hi vọng trên mặt lão
Phó, tôi cảnh cáo cậu ta, cẩn tắc vô ưu, con gái bây giờ… cậu phải luôn luôn
nhắc nhở mình rằng, khi cậu trêu mèo, cậu không biết rằng mèo cũng đang trêu
cậu; khi cậu chơi gái, cậu không biết rằng gái cũng đang chơi cậu.
“Cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, làm quen cũng tốt.” Lão
Phó bật cười, “Nhưng đừng có làm hỏng chuyện của tớ như làm hỏng chuyện của lão
Đường tối qua đấy!”
Khoảng nửa tiếng sau, có tiếng đóng cửa bên ngoài,
thấp thoáng còn nghe thấy tiếng chào hỏi. Xem ra đây không phải lần đầu cô bé
này đến đây, quen cả mấy nhân viên trong công ty lão Phó, ha ha, cậu này giấu
cũng kĩ ghê.
Lão Phó cũng nghe thấy động tĩnh, liền đứng dậy giơ
hai tay quạt quạt cho khói thuốc lá trong phòng tan hết, có thể thấy cậu ta rất
coi trọng cô gái này. Tiếng bước chân tiến lại gần, tôi cũng điều chỉnh nét
mặt, lão Phó lớn hơn tôi mấy tháng nên tôi cũng đặc biệt trông đợi vào người
chị dâu bên ngoài cánh cửa này, không biết chị dâu đẹp đến mức hoa nhường
nguyệt thẹn hay là xấu đến mức chim sa cá lặn đây.
Tiếng gõ cửa vang lên. Lão Phó đứng dậy chỉnh cà vạt,
vuốt vuốt tóc rồi nói: “Mời vào.” Giọng nghe như MC trong chương trình thời sự
buổi tối trên đài truyền hình trung ương ấy.
Cửa mở ra, tôi phối hợp với lão Phó bày ra một vẻ hết
sức ga lăng đứng dậy khỏi sofa mỉm cười nhìn ra cửa. Nhưng khi một bóng hình
nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa, nụ cười của tôi liền đông cứng trên mặt.
“Là em?” Tôi kinh ngạc thốt ra.
“Là anh à, Lại Bảo?” Cô bé cũng kêu lên vô cùng ngạc
nhiên, đơ ra tại chỗ.
Tôi ngớ người: “Sao lại… Tu Tu, sao em lại đến đây?”
Lão Phó đứng bên cạnh càng đớ người ra: “Hả, Yến Tử,
hai người… hai người quen nhau à?”
Vẻ mặt Tu Tu đầy mừng rỡ: “Vâng, tối qua em mới quen
anh Lại Bảo.”
“Tối qua á?” Lão Phó trợn mắt.
“Vâng, tối qua em ở nhà anh Lại Bảo. Tắm xong bọn em
còn uống rượu nữa!” Tu Tu sung sướng lắc lắc đầu.
Chắc do bị xúc động mạnh, lão Phó đã hóa đá.
Giải thích ra cũng chẳng có gì phức tạp, nói mấy câu
là xong. Nhưng tôi vẫn toát mồ hôi hột, con nhỏ Tu Tu này ăn nói thiếu suy
nghĩ, mấy câu vừa rồi nghe mờ ám quá!
“Tiểu Khiết chính là cô bé ở nhà cậu tối hôm nọ à? Cô
em đòi tiền cậu ấy?” Lão Phó hỏi.
Tôi gật đầu.
“Chuyện này hay thật.” Lão Phó bật cười, “Yến Tử và
Tiểu Khiết là bạn bè, Tiểu Khiết là em gái Mạt Mạt, Yến Tử phải gọi Mạt Mạt là
chị, nếu cậu yêu Mạt Mạt, Yến Tử phải gọi cậu là anh rể, nếu tớ với Yến Tử mà
thành đôi cũng phải gọi cậu là anh rể, nhưng nếu xét từ phía tớ thì cậu phải
gọi Yến Tử là chị dâu, vậy Mạt Mạt không phải cũng phải gọi là chị dâu sao? Nói
vậy Tiểu Khiết là thiệt nhất, ha ha…”
Tu Tu đỏ mặt quay sang đánh lão Phó một cái: “Chị dâu
cái gì!”
Nói xong ba chúng tôi cùng ngồi xuống, lão Phó bắt đầu
hỏi Yến Tử và Cao Lộ Khiết quen nhau thế nào.
Tốt quá, tôi cũng tóm được ít tin tức. Theo như Yến Tử
nói thì cô bé và Tiểu Khiết là bạn chơi từ nhỏ tới lớn, hồi nhỏ là hàng xóm,
cùng lớn lên ở Thẩm Dương, không ngờ hai cô nhóc này lại là đồng hương của tôi.
Sau đó Yến Tử đến Trùng Khánh học, Tiểu Khiết đột nhiên từ Thẩm Dương chạy đến
Trùng Khánh, tất nhiên là đã liên lạc với Yến Tử. Theo Yến Tử nói thì hình như
Tiểu Khiết chạy đến Trùng Khánh là để trốn tránh ai đó, nhưng chuyện cụ thể thế
nào thì Tiểu Khiết cũng không muốn nói nhiều.
…
Tòa soạn vẫn nhộn nhịp bận rộn như mọi khi, tôi đến
ban văn nghệ chào hỏi đồng nghiệp.
Một nữ đồng nghiệp xinh đẹp từ cửa xộc thẳng vào vỗ
vai tôi: “Lại Bảo! Cậu chưa biết à? Tin tức mới nhất, Trương Bá Chi có bầu rồi!
Lần này cậu chết chắc rồi!”
… Nói vậy dễ làm người khác hiểu lầm quá! Người ta có
bầu liên quan khỉ gì đến tôi?
Thấy tôi trợn mắt, nữ đồng nghiệp xinh đẹp lại nói:
“Nhìn cái gì? Vụ này chỉ có cậu đi được thôi! Bọn tôi không có mối bên Hồng
Kông, không đi được!”
Đây đúng là một tin hot, xem ra chắc tôi phải đích
thân đến Hồng Kông một chuyến rồi, tin Trương Bá Chi có bầu trong phạm vi tin
tức giải trí rõ ràng là một quả bom hạng nặng! Có điều vụ này phải nói với tổng
biên tập trước đã, tôi vừa nghĩ cách nói vừa bước về phòng tổng biên tập.
Không may là tôi gặp Nghê Tiểu Uyển trên hành lang,
sau lưng là đặc công bóng ma của cô ấy, Đường Đôn.
Tiểu Uyển tươi cười rạng rỡ với tôi, lão Đường nhìn
tôi với ánh mắt hình viên đạn.
“Ôi chao, lại còn có đôi có cặp nữa cơ à?” Tôi cười
trêu chọc.
Lão Đường bước lên chộp mạnh cánh tay tôi: “Cậu khai
thật cho tôi! Giải thích rõ ràng vào!”
“Giải thích cái gì?” Tôi giả ngây.
“Cậu còn giả vờ nữa hả? Cái cô Mỹ Na đó là sao?” Lão
Đường nhảy lên.
Tôi ngạc nhiên: “Mỹ Na á? Mỹ Na không phải là cô gái
si tình đã cố theo đuổi cậu mấy năm, đến bây giờ vẫn đang tiếp tục theo đuổi
sao?”
Nghê Tiểu Uyển đứng cạnh cười hồng cả má.
Lão Đường tức đến nỗi mặt tối sầm, nếu cậu ta mà râu
ria lông lá đầy mặt chắc chắn sẽ giậm chân vỗ ngực, miệng la “oác oác” rồi.
“Bảo gia, cậu không thể hủy hoại tớ như vậy được! Mỹ
Na gì! Tớ không quen!” Lão Đường nhăn nhó mặt mày áp sát lại gần ghé tai tôi
thì thào những lời độc địa: “Bả