
nhau thì
ai mà chịu được!
Khả năng tát nhau không lớn lắm, tôi không đắc tội với
Mạt Mạt, trừ phi… nhưng ánh mắt Mạt Mạt không có ý trêu chọc hay tình ý gì cả,
mặc kệ, liều thôi!
Tôi đang do dự không biết có nên áp miệng vào không
thì Mạt Mạt mở miệng nói: “Bảo, lần này anh phải giúp em.”
“Chuyện gì vậy?” Tan vỡ giấc mộng đẹp trong lòng tôi
cũng có tí hẫng hụt, tôi còn tưởng đò đưa với nhau lâu như vậy cuối cùng hôm
nay tình cảm của Mạt Mạt với tôi đã bùng nổ kia.
“Em thật sự không thể tìm ra người nào có thể tin
tưởng nữa”, Mạt Mạt nhìn đăm đăm vào mắt tôi, và chỉ một giây sau mắt cô ấy
bỗng rơm rớm, “Bảo, em có thể tin anh, đúng không?”
Đợi đã! Câu này sao nghe quen thế nhỉ? Đã từng có một
cô gái hỏi tôi câu này, sau khi tôi đưa ra câu trả lời khẳng định thì đã trở
thành ông bố danh dự của đứa con chưa ra đời của cô ấy rồi, lẽ nào lần này… lại
nữa sao?
“Tất nhiên em có thể tin anh.” Tôi khẽ hàm hồ đáp, sao
đó vội vàng truy hỏi, “Em có bầu rồi hả?”
Thế gọi là một lần bị gái lừa, mười năm sợ chân tình.
Mạt Mạt ngẩn ra rồi mắng tôi: “Nói nhăng nói cuội gì
thế!” Vừa nói vừa véo cánh tay tôi một cái.
Đau. Nhưng lại không dám đau, lần này Mạt Mạt không
cười tí nào, chuyện này quá không bình thường.
“Bảo, nếu anh giúp em chuyện này em sẽ cảm ơn anh cả
đời, thật sự cảm ơn anh cả đời…” Mạt Mạt càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi
gằm xuống.
Đây là yêu nghiệt phương nào? Chẳng giống Mạt Mạt chút
nào!
“Em nói đi, chỉ cần không phải là phóng hỏa giết
người.” Tôi thở dài, lắc đầu rồi khẽ xoa vai Mạt Mạt.
Mạt Mạt ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nước mắt
và cả sự trông chờ.
“Nói đi, có chuyện gì.” Tôi bắt đầu chuẩn bị tâm lí.
“Em nói ra anh nhất định sẽ đồng ý đúng không?” Mạt
Mạt nhích lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của cô ấy.
… Mạt Mạt do dự, ấp úng, ngập ngừng như thế làm tôi
bắt đầu căng thẳng, sao tôi cảm thấy rất có vấn đề thế nhỉ?
Không khí ngột ngạt, tôi tránh ánh mắt của Mạt Mạt,
không nhìn thẳng vào mắt cô ấy nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Mạt Mạt
cần giúp chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Mượn tiền? Mượn nhà? Giúp tìm
việc?... Chắc chắn là mượn tiền! Bây giờ giữa người với người chẳng có chuyện
gì khó mở miệng hơn chuyện này cả.
“Mạt Mạt, em… nói đi.” Tôi hạ giọng, nhìn đi chỗ khác,
“Nhưng em biết đấy, căn nhà này anh mua trả góp, tiền trả hàng tháng không nhỏ
đâu, hơn nữa anh vừa đổi việc…”
“Anh… anh biết em muốn nhờ anh giúp việc gì rồi à?”
Mạt Mạt kinh ngạc.
Tôi cười khan: “Đoán cũng ra.”
“Anh thông minh thật đấy!” Mạt Mạt tròn mắt, trông có
vẻ giống cô ấy hơn rồi đấy, cô ấy khẽ xua tay như an ủi tôi, “Nhưng anh nói với
em những chuyện này làm gì? Không ảnh hưởng gì đâu. Anh yên tâm, đến khi li hôn
em sẽ không lấy của anh một đồng nào đâu!”
“Hả?” Tôi có nghe nhầm không?
“Hả?” Mạt Mạt cũng ngớ ra, “Sao thế? Em nói thật mà!”
“Không phải không phải…” Tôi xua tay rồi lại vỗ trán,
“Anh nghe em bảo… li hôn á? Nghĩa là sao?”
Mạt Mạt trợn mắt: “Anh! Em tưởng anh đoán được…”
Tôi vô thức lùi người lại, trái tim nhỏ bé đập tưng
tưng loạn nhịp, một dự cảm rất không lành chụp lên đỉnh đầu tôi, tôi run rẩy
thăm dò: “Mạt Mạt… tóm lại em… muốn anh giúp làm gì?”
Mạt Mạt nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt,
hai vai rủ xuống, thở dài: “Haizz… còn tưởng anh thông minh thế thật chứ!” Dứt
lời liền nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn tôi một cái, vẻ thành khẩn vừa rồi đã hoàn
toàn bị sự hiểu nhầm của tôi đánh tan.
“Việc em muốn anh giúp em là em muốn anh cưới em!” Mạt
Mạt nói câu đó rất thản nhiên. Hơn nữa giọng điệu có vẻ bất lực. vẻ e dè thận
trọng ban nãy đã mất tăm mất tích, thay vào đó là một giọng điệu khác – em nói
rồi đấy, anh có đồng ý không thì tùy.
“Kết hôn á?”
“Ừ, kết hôn.” Mạt Mạt gật đầu, “Anh và em, càng nhanh
càng tốt.”
“Tại… tại sao?”
“Bảo, thực sự chỉ là giúp đỡ thôi, anh đừng hiểu lầm
em có ý đồ gì.” Mạt Mạt lắc đầu vẻ hết sức vô tội, “chỉ cần một thời gian là
được, qua thời gian này chúng ta có thể li hôn bất cứ lúc nào, được không?”
… Không phải chứ? Lại nữa à? Lại là mấy chuyện này?
Còn quá đáng hơn Tiểu Văn nữa. Chuyện… chuyện này là sao?
“Này… anh ở tòa soạn không có việc gì làm mới về nhà
chuẩn bị đi ngủ, em đột nhiên nói muốn kết hôn, anh còn chưa kịp đánh răng
nữa…” Tôi biết rõ ràng rằng, cái gọi là kết hôn này chắc chắn có trò mèo gì
khác, Mạt Mạt luôn giấu giếm tôi chuyện gì đó. Nhưng yêu cầu cô ấy vừa đưa ra
khiến tôi có thể lờ mờ đoán ra rất nhiều khả năng, tôi đang giúp cô ấy sao?
Giúp bằng việc trọng đại cả đời sao? Nhìn Mạt Mạt tôi thấy hơi hoảng.
“Bảo, chỉ kết hôn thôi, anh có thể sống cuộc sống của
anh như cũ, em sẽ không can thiệp đâu, chúng ta vẫn là chúng ta, bất kì việc gì
anh yêu cầu em đều có thể thực hiện,” Mạt Mạt rất nghiêm nghị, “Chúng ta không
có bất cứ quan hệ gì, chỉ kết hôn mà thôi.”
“Mạt Mạt, em cho anh một lí do được không?” Tôi cảm
thấy câu này tôi hỏi rất lí trí, kết hôn ư? Lí do? Dù cô ấy nói một câu em yêu
anh cũng được, tôi nhận!
Mạt Mạt cúi đầu